nghe điện thoại.
Vừa quay lại nhìn, anh thấy Trình Trục đang ló đầu ra tìm kiếm gì đó, Tôn
Minh Trì huýt sáo, đối phương nhìn qua đây.
Đôi mắt lấp lánh dưới ánh mặt trời, trông còn sáng hơn cả mắt của Tiểu Trúc
Tử, Tôn Minh Trì không nhịn được mỉm cười.
***
Con hẻm này vô cùng tối, ánh sáng hắt tới từ hai bên, có thể nhìn thấy dòng
người qua lại xung quanh, trên bức tường xám xịt có vài chiếc cửa sổ đang mở,
có thể nghe thấy tiếng đánh cờ và tiếng lật bài bên trong, ngoài ra còn có một
chiếc điều hòa màu trắng đang hoạt động phía trên đầu họ.
Trình Trục cau mày, đi tới hỏi: “Sao anh lại ra đây?”
“Minh Trì? Con đang ở đâu vậy?” Người ở đầu dây bên kia hỏi.
Tôn Minh Trì nhìn Trình Trục, vòng tay ôm lấy cô, ra hiệu cho cô im lặng rồi
đáp: “Đang đi mua đồ trên trấn.”
“Vậy sao mẹ lại nghe thấy giọng của con gái?”
Trình Trục dựa vào lòng Tôn Minh Trì, nhận ra đây là giọng của Hà Khâu.
Giọng nói không hung dữ như lúc mắng cô năm ngoái, mà có vẻ dịu dàng nhỏ
nhẹ giống như một người mẹ hiền.
Trình Trục cười lạnh.
“Hầu hết người đi lại trên đường đều là phụ nữ, mẹ không nghe thấy mới là có
vấn đề đấy.”
“Thằng nhóc này, ý mẹ là giọng con gái ngay bên cạnh con.”
“Mẹ nghe nhầm rồi, đứng cạnh con là một người đàn ông cao lớn.” Tôn Minh
Trì véo cằm Trình Trục, cười thầm.
Trình Trục: “…”
Hà Khâu không đi sâu vào vấn đề này, chỉ nói nhà hết đậu đỏ và đậu xanh rồi,
nhắc Tôn Minh Trì lúc nào về thì mua một ít.
Tôn Minh Trì thuận miệng đáp, khóe mắt thấy nước điều hòa nhỏ xuống tóc
Trình Trục, lọn tóc ướt nhẹp, một giọt nước vẫn còn đọng lại trên đuôi tóc chưa
rơi xuống hẳn.
Tôn Minh Trì hơi cong ngón trỏ, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đón lấy giọt
nước.
Trình Trục nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào ngón tay của Tôn Minh Trì.
Máy điều hòa bên ngoài gian hàng vẫn quay vù vù như đang thúc giục gì đó,
tiếng kêu rất lớn. Tim Trình Trục đập thình thịch vô cớ, giống như một sợi chỉ
mỏng bị kéo căng, cô lập tức muốn lùi ra, song Tôn Minh Trì lại càng ôm cô
chặt hơn.
Đầu ngón tay ẩm ướt không hề báo trước, chạm vào mắt Trình Trục, xúc cảm
lạnh lẽo nhưng lại mang theo hơi ấm, ngón tay chậm rãi vuốt dọc theo làn da, để
lại dấu vết, tựa như vệt nước để lại trên mặt kính vào ngày mưa, cũng giống như
một giọt nước mắt.
Thật ra Trình Trục rất ít khi khóc, sau khi qua tuổi khóc, gần như cô không rơi
một giọt nước mắt nào trước mặt người khác, ngoại trừ Tôn Minh Trì. Có điều
những giọt nước mắt đó không liên quan đến bất kỳ cảm xúc nào, mà là vì nỗi
đau thể xác.
Chỉ mới năm ngoái, những lời sỉ nhục của Hà Khâu không khiến cô khóc,
nhưng ánh mắt của Tôn Minh Trì lại khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cảm giác đó rất khó diễn tả, giống như một ngọn lửa đột nhiên bùng lên, khiến
cô cảm thấy không thoải mái, cô cần phải nhanh chóng thoát khỏi trạng thái bất
thường này. Vậy nên cô mới dứt khoát rời đi, thậm chí còn cắt đứt liên lạc với
Tôn Minh Trì.
Song cuối cùng cô vẫn quay lại.
Trình Trục không tức giận, cô chỉ lau nước trên mặt rồi gạt tay Tôn Minh Trì ra.
Cô dựa lưng vào lồng ngực rộng lớn rắn chắc của Tôn Minh Trì, ánh mắt dừng
ở góc tường, ngây người nhìn đám kiến bò ngay ngắn trên tường. Nếu chỉ có
một con thì sẽ không dễ thấy, trái lại một đàn lại rất bắt mắt.
Một lúc lâu sau, cô nghe thấy tiếng nước điều hòa nhỏ xuống sàn bê tông, mặc
dù rất to nhưng lại không có tiếng vọng.
Khi ngẩng đầu lên, cô phát hiện Tôn Minh Trì đang cúi đầu nhìn cô, ánh mắt rất
tối tăm.
Trình Trục giật mình, không thể không nhìn sang chỗ khác.
Bên ngoài con hẻm là dòng người đông đúc, còn hai người trong hẻm chỉ lẳng
lặng nhìn nhau.
Âm thanh ồn ào giống như những hạt ngọc rơi lộn xộn trên mặt trống, nặng nề
đập vào tai, khiến lòng người xao động.
Khoảng cách giữa hai người gần hơn, vừa chạm vào đã tách ra, như thể không
có chuyện gì xảy ra.
Trình Trục không nhớ nổi mình đã kiễng chân trước hay là Tôn Minh Trì cúi
xuống trước, cũng quên mất chuyện vừa rồi có thật sự xảy ra hay không.
“Em muốn về rồi à?” Tôn Minh Trì cúp điện thoại, khóe miệng nở nụ cười nhạt.
“Không phải là anh muốn mua đồ hả?”
Tôn Minh Trì gật đầu, kéo Trình Trục ra khỏi hẻm.
***
Cuối tuần, Trình Trục đi tìm Phan Hiểu Đình, cô thầm nhủ bây giờ đang là giữa
ban ngày, chắc không đến mức quấy rầy vợ chồng họ.
Không ngờ, khi đến nhà trưởng thôn, cô vẫn phải đối mặt với khuôn mặt u ám
của Lý Chinh Châu.
Trình Trục chợt nhận ra, cho dù cô có đến tìm Phan Hiểu Đình lúc nào thì Lý
Chinh Châu cũng đều không vui.
Nhưng Phan Hiểu Đình lại chào đón Trình Trục rất nồng nhiệt, cô ấy vừa lay
con trai vừa nhắc: “Hổ Béo, mau gọi dì, dì, dì Trình đi.”
Biệt danh của con trai Phan Hiểu Đình là Hổ Béo, nghe nói là do trưởng thôn
đặt, vậy nên không ai trong nhà dám lên tiếng phản đối ngoại trừ Lý Chinh
Châu. Cuối cùng, vì biệt danh Lý Chinh Châu đặt còn khó nghe hơn nên mọi
người thống nhất quyết định chọn “Hổ Béo” làm biệt danh.
Trình Trục không có bất kỳ cảm nghĩ nào về cái tên này, chỉ nhìn chằm chằm
Hổ Béo.
Mà nhìn chằm chằm như vậy lại khiến Hổ Béo khóc òa lên.
Tiếng hét khủng khiếp vang khắp phòng, Phan Hiểu Đình sững sờ.
“Trình Trục, cậu cười đi… có thể là do lúc không cười trông cậu quá hung dữ,
nên thằng bé sợ đó.”
Trình Trục lập tức mỉm cười.
“Cậu coi đây là cười sao? Giống dọa dẫm hơn đó.” Phan Hiểu Đình cố gắng dạy
Trình Trục cười tử tế, cô ấy nở nụ cười: “Như thế này này, cứ tự nhiên lên,
không phải cậu có em trai à? Cậu không chọc thằng bé sợ đấy chứ?’
“Mình không.”
Trình Trục vẫn luôn không biết đối xử thế nào với trẻ con. Không cần cô phải
trêu chọc, mỗi lần nhìn thấy cô, Trình Nhất Dương đều sẽ bò qua và cười, từ bé
đến lớn không hề thay đổi, cho dù cô có tỏ ra lạnh lùng cũng không có tác dụng.
Cách đây một thời gian, Trình Trục nhận được cuộc gọi video từ Trình Nhất
Dương. Cô không trả lời, kết quả chẳng bao lâu sau, Trình Nhất Dương đã gửi
hơn chục bức ảnh tự sướng từ nhiều góc độ khác nhau cho cô, giống như sợ
Trình Trục quên mình trông như thế nào, thậm chí còn muốn Trình Trục gửi
ảnh cho cậu bé.
Cuối cùng Trình Trục không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm một bức ảnh cũ
gửi cho Trình Nhất Dương, sau đó gửi tin nhắn cho cậu bé, nhắc cậu bé đừng
gửi thêm ảnh nào cho cô nữa. Nhưng điều này rõ ràng vẫn không làm Trình
Nhất Dương hài lòng, cậu bé nhất quyết đòi gọi video để xem bây giờ Trình
Trục trông như thế nào.
Trình Trục muốn đồng ý, nhưng tình cờ lúc đó Tôn Minh Trì lại ở bên cạnh cô.
Anh cũng chỉ vào bức ảnh và hỏi Trình Trục: “Em trai em à? Rất đáng yêu.”
Trình Trục không thèm để ý đến anh, đợi anh đi rồi mới gửi video cho Trình
Nhất Dương.
Sau một lúc dỗ dành, Hổ Béo ngừng khóc, chỉ tò mò nhìn Trình Trục.
Phan Hiểu Đình nhét Hổ Béo vào lòng cô: “Nào, bế thử đi.”
Trình Trục ôm Hổ Béo, mặc dù cậu bé không khóc nữa nhưng nước dãi trong
miệng vẫn chảy ra, làm quần áo trước ngực Trình Trực ướt nhẹp, để lộ ra chút
hoa văn dưới chiếc áo sơ mi trắng, vẻ mặt Trình Trục càng cứng đờ hơn.
Phan Hiểu Đình cảm thấy biểu cảm của Trình Trục rất buồn cười, cô ấy không
nhịn được lấy điện thoại chụp mấy bức ảnh cận cảnh Trình Trục, đồng thời còn
gửi một túi đồ lớn do Trình Trục mang vào nhóm ba người, ám chỉ chú Hứa
Chu chưa đạt tiêu chuẩn.
Sau khi cất điện thoại đi, cô ấy đột nhiên hỏi: “Phải rồi, cậu còn nhớ chị chồng
mình không?”
Trình Trục sững sờ: “Có chuyện gì sao?”
Nói mớ nhớ, cũng lâu rồi cô không gặp Lý Tắc Hinh.
Phan Hiểu Đình buôn chuyện: “Lý Chinh Châu nói chị ấy đi nơi khác bàn
chuyện làm ăn, có bạn trai vẫn đang học đại học.”
Nghe xong, Trình Trục không trả lời, Phan Hiểu Đình chớp chớp mắt, nói tiếp:
“Bây giờ bố mẹ chồng mình đang ép chị ấy chia tay rồi về thôn, để chị ấy
không làm bậy bên ngoài nữa, quay về nghiêm túc tìm chồng, ổn định cuộc
sống.”
“Tại sao?”
“Tại sao cái gì cơ?”
“Tại sao lại nghĩ chị ấy không nghiêm túc?”
“Chênh lệch tuổi tác giữa họ quá lớn, chị chồng mình ba mốt tuổi rồi, mà bạn
trai chị ấy cùng lắm cũng chỉ mới hai hai, kém chín tuổi, ai nhìn vào cũng đoán
là đang chơi đùa thôi.” Cô ấy dừng một chút rồi nói: “Thật ra bố mẹ chồng
mình vẫn thích Tôn Minh Trì nhất, anh ta cái gì cũng giỏi, nhưng đáng tiếc là
Tôn Minh Trì không thích chị chồng của mình.”
Trình Trục không lên tiếng.
“Khi nào chị chồng mình về, họ dự định sẽ trực tiếp đến gặp mẹ của Tôn Minh
Trì nói chuyện.” Phan Hiểu Đình vẫn đang suy nghĩ, lẩm bẩm: “Tôn Minh Trì
cũng rất kỳ lạ, tại sao anh ta không tìm vợ đi, hay là anh ta chưa quên được bạn
gái cũ?”
Trình Trục lơ đãng đáp: “Mình không biết.”
***
Bến tàu.
Đèn chưa bật, ánh sáng mặt trời chiếu vào có thể thấy rõ chiếc bàn gấp ở giữa
phòng, bốn đang chân mở ra vững vàng ổn định, trên bàn rải rác những lá bài
poker và mấy chai bia.
Cả căn phòng tràn ngập khói thuốc, mấy người đàn ông cởi trần đang ngồi dưới
đất nói chuyện, Tôn Minh Trì cũng ở trong số đó.
Hôm nay không có nhiều hàng hóa cần bốc dỡ nên sau khi kết thúc công việc
của mình, mọi người nghỉ ngơi bằng cách đơn giản là chơi bài.
Một nhân viên tạp vụ ngồi cạnh anh lướt điện thoại xem các đoạn video ngắn,
không lâu sau thì lướt tới bài hát của ca sĩ trên mạng mà lần trước Trình Trục
gặp trong trung tâm mua sắm.
“Mau đổi bài khác đi.”
“Sao thế, hay mà.”
Tôn Minh Trì mắng: “Hay cái rắm, nghe trực tiếp y như tai nạn xe cộ.”
“Cậu nghe trực tiếp rồi á? Có phải là đã từng đến thôn mình không, lúc đó vợ
chồng tôi cũng muốn tham gia, nhưng đêm đó con gái tôi bị sốt nên phải ở nhà
chăm sóc con bé.”
Tôn Minh Trì gật đầu, thuận tay đánh mấy lá bài, miệng nói: “Ba ăn hai.”
“Hôm đó có phải nhiều người đến xem lắm đúng không, tôi thấy ca sĩ này khá
nổi tiếng, lại còn đẹp trai, đa số fan đều là nữ.”
Tay trái Tôn Minh Trì cầm bài, tay phải thản nhiên vuốt mặt bài, nhớ lại dáng
vẻ của ca sĩ trên sân khấu ngày hôm đó, nghĩ bụng cũng chỉ là một thanh niên
trắng trẻo đẹp trai, hát hai câu đã thở không ra hơi. Anh nói: “Quả thật có rất
nhiều người, nhưng mặt mũi và giọng hát đều rất bình thường, không có gì đáng
xem.”
Một công nhân tạp vụ khác tên Tiểu Dương đang chơi bài cười nói: “Sao mấy
lời Minh Trì nói cứ có mùi ghen tị thế nhỉ?”
“Nói mới nhớ, cũng lâu lắm rồi không thấy ai tới tìm Minh Trì.”
“Không phải lần trước có ba người phụ nữ đến cùng một lúc sao?”
“Đúng vậy, lúc đấy tôi nhìn thấy một cô gái trắng phát sáng, tôi chưa bao giờ
gặp ai như thế…” Chưa dứt câu, Tiểu Dương đã hét lên: “Mẹ kiếp! Tôn Minh
Trì, anh thật độc ác! Xa như vậy mà vẫn có thể đạp tôi!”