• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

__________

Trên hành lang bên ngoài dãy phòng học, một nửa ở trong bóng râm, nửa còn

lại ở dưới ánh nắng.

Trình Trục đứng ở bên có nắng, ánh sáng chiếu vào khiến cô nheo mắt lại,

không kịp phản ứng.

Một người đàn ông trẻ chạy ra từ trong toà nhà, ngạc nhiên hỏi: “Sếp, anh đi

đâu vậy?”

Tôn Minh Trì quay đầu nhìn lại, tự nhiên đáp: “Tìm bạn gái của tôi.”

Người đàn ông trẻ: “?”

Mấy cô gái xung quanh: “…”

Tiền Trinh bên cạnh cũng ngẩn ngơ: “Trình Trục, anh ấy vừa gọi tên cậu phải

không?”

“…”

“Vậy bạn gái của anh ấy…”

“Là mình.” Cuối cùng Trình Trục cũng phản ứng lại.

Tôn Minh Trì mỉm cười: “Trình Trục, lại đây.”

Trên sân thể dục.

Điện thoại reo liên tục, Trình Trục cảm thấy đau đầu.

Mười phút trước, dưới sự chứng kiến của nhiều người, Tôn Minh Trì dẫn Trình

Trục đi.

Tiền Trinh ngạc nhiên đến mức hàm dưới gần như rớt xuống đất. Cô ấy sửng sốt

khi phát hiện ra bạn trai bí ẩn của Trình Trục không chỉ có tài năng mà còn rất

đẹp trai, trái tim tan vỡ vì Trình Trục đã giấu kín điều đó. Cô ấy không ngừng

“bắn phá” Trình Trục, mỗi tin nhắn đều tràn đầy sự trách móc.

Trình Trục cảm thấy vô cùng oan ức, cô cũng đâu biết rằng Tôn Minh Trì đã trở

thành ông chủ.

Còn về việc giấu giếm, điều đó càng không đúng, chẳng phải bức vẽ phác họa

của Tôn Minh Trì, mọi người đều đã xem qua khá nhiều lần sao?

“Sao không nói gì? Không nhận ra anh nữa à?” Tôn Minh Trì liếc nhìn cô.

“Một chút.” Trình Trục chặn tin nhắn của Tiền Trinh, cất điện thoại và khoanh

tay lại, nói: “Anh nói xem, chuyện là thế nào?”

Tôn Minh Trì nhướng mày: “Chẳng phải anh đã nói rồi sao, anh cần kiếm tiền

để nuôi em.”

Anh không có ý định nói chi tiết, chỉ kể lại đại khái về công việc hàng ngày của

mình cho Trình Trục nghe.

Thực tế suốt một năm qua, vì đủ loại việc lớn nhỏ, anh đã phải đảo lộn ngày

đêm. Giáng sinh năm ngoái là dịp hiếm hoi anh có thể dành thời gian gặp Trình

Trục, thời gian còn lại đều rất bận rộn. Có thời gian rảnh, anh lại phải gánh toàn

bộ công việc của cả công ty, đến mức cả ngày không có thời gian ăn một bữa

cơm trọn vẹn.

Nhưng tất cả những điều đó đều đã qua rồi, hiện tại tương lai cực kỳ sáng sủa

và đầy hứa hẹn.

Vài tuần trước, dự án lớn của công ty đã kết thúc một cách hoàn hảo, Tôn Minh

Trì mời các đồng nghiệp cũ đi ăn.

Khi đã ngà ngà say, một trong số họ nói: “Tôn Minh Trì, cậu đúng là chẳng hiền

lành gì.”

Tôn Minh Trì cụng ly với anh ta, nói: “Ừm, cũng tạm thôi.”

“Khai thật đi, khi cậu đồng ý quay lại, có phải đã tính đến việc này rồi không?”

Tôn Minh Trì không trả lời, chỉ cụng thêm một ly nữa.

Đến lúc này, đối phương đã hiểu rõ. Người đàn ông tham vọng này, bao năm

qua vẫn không thay đổi.

Sau khi quay lại công ty cũ làm việc được nửa năm, Tôn Minh Trì đã tự mình

lôi kéo một giám đốc điều hành, rồi dẫn theo bảy, tám nhân sự kỹ thuật cốt lõi,

trong đó có cậu học trò mê mẩn anh – Charles. Tiếp đó, anh dựa vào nguồn

khách hàng có sẵn của mình để thành lập một công ty riêng.

Mặc dù quy mô công ty còn nhỏ, nhưng phát triển rất mạnh mẽ.

Người bạn cảm thán: “Chẳng mấy năm nữa, công ty của cậu chắc chắn sẽ vượt

qua chúng tôi.”

Sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát. Văn hóa doanh nghiệp của

công ty họ rất mạnh mẽ nhưng lại cứng nhắc, không muốn chấp nhận rủi ro để

phát triển những mô hình mới. Nhìn vào hiện tại thì mọi thứ vẫn ổn, tuy nhiên

vài năm nữa, chắc chắn sẽ không theo kịp thời đại và lao xuống dốc.

Giờ đây mỗi khi họp, sếp đều lôi Tôn Minh Tri ra mắng, trước kia thích anh bao

nhiêu, bây giờ lại ghét bấy nhiêu.

“Ê, cậu kéo tôi đi luôn đi, tôi không chịu nổi cái công ty chết tiệt này nữa rồi.”

“Tôi không trả nổi lương cho cậu đâu.” Tôn Minh Tri thành thật nói.

“Cậu sợ tôi không kiếm lại đủ tiền cho cậu chứ gì.” Đối phương cười khổ,

“Thôi thì cậu để dành một vị trí cho tôi, lỡ đâu tôi không trụ nổi ở đây nữa thì

nhảy qua chỗ cậu, lương thấp một chút cũng không sao.”

Tôn Minh Tri cười: “Thế thì được.”

Có lẽ do cảm xúc dâng trào, đối phương uống ừng ực không ngừng, uống xong

lại đổi chủ đề: “Mẹ cậu giờ thế nào rồi?”

“Ổn lắm.” Hà Khâu cuối cùng cũng suy nghĩ thoáng hơn, hiện tại sống chung

với gia đình Hà Sơn, tinh thần rất ổn định.

“Sự nghiệp thăng tiến, mẹ cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, vậy cậu định khi nào

cưới bạn gái nhỏ của mình?”

Mọi người trong công ty đều biết Tôn Minh Tri có người yêu, nhưng chỉ có một

số ít biết bạn gái của anh vẫn đang học đại học. Ban đầu thông tin này khiến

mọi người vô cùng bất ngờ, song nghĩ đến vẻ ngoài và năng lực của Tôn Minh

Tri, thì điều đó cũng chẳng có gì lạ.

“Tùy cô ấy.”

“Tùy cô ấy? Lỡ đâu cô ấy không muốn cưới thì sao?”

Tôn Minh Tri ngước mắt nhìn anh ta một cái.

Đối phương sững lại, lập tức cười phá lên: “Không ngờ đấy, Tôn Minh Tri…

cậu gục thật rồi, thật sự gục rồi.”

Tôn Minh Tri thầm nghĩ, gục thì gục thôi.

Tối hôm đó, sau khi đưa đối phương về nhà, nhân dịp được nghỉ hiếm hoi, Tôn

Minh Tri đi dạo một vòng bên bờ sông.

Gió mát thổi nhẹ, nơi anh đứng cách Trình Trục hai tiếng bay, anh mở trang đặt

vé máy bay xem một hồi, cuối cùng lại thoát ra. Tối đó, anh gọi điện cho bộ

phận nhân sự kiêm trợ lý của mình sắp xếp chuyến đi này.

Từ một công nhân bốc vác thành ông chủ, đối với Trình Trục, điều này vẫn rất

kỳ lạ.

“Sếp? Tổng giám đốc Tôn? Ông chủ Tôn?” Cô gọi lung tung.

Tôn Minh Tri “chậc” một tiếng: “Em đừng gọi thế nữa.”

Trình Trục thích thú, gọi mãi: “Ông chủ Tôn, ông chủ Tôn, ông chủ Tôn…”

Tôn Minh Tri nghe mà đau đầu, lập tức bịt miệng Trình Trục lại.

Cổ tay áo lướt qua đầu mũi, Trình Trục vẫn cười khúc khích, Tôn Minh Tri nhìn

cô, bất lực buông tay.

Một lát sau, cô mới dừng lại, hỏi: “Công ty của anh ở đâu?”

“Khu công nghệ sáng tạo Giang Thị.”

Trình Trục suy tư: “Giang Thị…”

Tôn Minh Trì liếc nhìn cô, nói: “Công ty đang trong giai đoạn phát triển, bây

giờ chưa tiện chuyển đi xa, chờ thêm hai năm nữa ổn định, khi đó em muốn ở

đâu cũng được.”

Trình Trục không chú ý đến vị trí công ty, cô hỏi một cách nghiêm túc: “Công

ty của anh có cần thêm nhân viên thiết kế không?”

Tôn Minh Tri ngạc nhiên, vờ suy nghĩ, “Ừm… hiện tại thì thiếu… bà chủ.”

Trình Trục không biểu lộ cảm xúc, vỗ một cái vào lưng Tôn Minh Tri.

Nhìn đôi tai đỏ ửng của cô, Tôn Minh Tri khẽ cười.

Ánh nắng chói chang, lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi.

Các sinh viên mặc áo cử nhân đang tạo dáng trước điện thoại, cố gắng lưu giữ

lại những khoảnh khắc cuối cùng.

Trình Trục nhìn Tôn Minh Tri, anh mặc bộ vest lịch sự, cà vạt được thắt chỉnh

tề, cúc áo sơ mi cài kín đến tận cổ, trông có vẻ nghiêm túc và cẩn thận. Những

nếp gấp ở vai và cổ áo thể hiện cơ bắp rắn chắc bên dưới lớp áo.

“Từ lâu em đã muốn nói rồi, anh mặc vest trông chẳng giống người thành công

chút nào.”

“Thế giống gì?”

Một người chạy ngang qua, Tôn Minh Tri vô thức kéo Trình Trục vào lòng, cô

ngã nhào vào ngực anh.

Trái tim cô như rơi vào cốc soda chanh, dần dần bình tĩnh lại.

Trình Trục tự nhiên ôm lấy eo anh, từ tốn nói: “Giống trùm mafia trong phim,

kẻ xấu xa, giết người không ghê tay.”

Tôn Minh Tri bật cười: “Thế thì em phải cẩn thận đấy.”

“Em sẽ cẩn thận.”

Trên sân thể dục càng lúc càng đông người, họ đứng cạnh nhau thu hút ánh nhìn

của nhiều người. Một sinh viên nữ mang theo máy ảnh DSLR chạy tới, nơi

muốn chụp ảnh cho họ. Trình Trục thẳng thừng từ chối.

Đối phương luyến tiếc rời đi, nhưng vẫn không nhịn được quay lại nhìn Tôn

Minh Trì, tay không ngừng nghịch ngợm máy ảnh.

Trình Trục chỉ cần dùng một ánh mắt đã nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô ta. Cô nhìn

cô gái đó với ánh mắt cảnh cáo, khiến đối phương cứng đờ, vội vàng bỏ ngay ý

định chụp trộm.

Trình Trục nhẹ nhàng nói: “Trêu hoa ghẹo nguyệt lắm đấy.”

Tôn Minh Trì vô tội chớp mắt.

Họ rời khỏi sân thể dục, đi dạo trong trường một lúc, vô tình gặp một đàn em

từng theo đuổi Trình Trục. Vừa thấy Trình Trục, đối phương theo phản xạ muốn

chào hỏi, nhưng lại dừng giữa chừng khi thấy Tôn Minh Trì, nét mặt cực kỳ

phức tạp.

Trình Trục không thèm liếc nhìn, bước nhanh đi, Tôn Minh Trì tinh ý phát hiện

ra điều gì đó, anh mỉm cười với đối phương.

Tới khi không còn thấy đàn em đó nữa, Tôn Minh Trì nhẹ nhàng nói: “Sức hút

ghê gớm nhỉ.”

Trình Trục: “… Hòa nhé.”

Nhân viên tuyển dụng của công ty thu dọn đồ đạc, gọi điện cho Tôn Minh Trì,

hỏi anh có đi không. Tôn Minh Trì liếc nhìn Trình Trục, miệng nói rằng mình

còn việc bận, tối nay không về, bảo họ đi ăn một bữa ngon, anh sẽ thanh toán

sau.

Khi anh cúp điện thoại, Trình Trục hỏi với giọng đầy ẩn ý: “Chủ Tôn bận việc

gì mà phải sắp xếp thời gian thế?”

Có người kéo loa ra sân, âm nhạc vang lên.

“Đợi anh tìm thấy em——

Thử thách đôi mắt của em——

Chỉ tập trung ôm lấy nhau——”

Tôn Minh Trì nới lỏng cà vạt, hôn cô một cái: “Em nói làm gì thì làm nấy thôi.”

Tối hôm đó, tại tầng cao nhất của khách sạn lớn nhất trong thành phố.

Đứng trước cửa sổ lớn, nhìn ra khung cảnh đêm, Trình Trục nuốt nước bọt: “Có

phải tốn kém quá rồi không?”

Tôn Minh Trì nheo mắt nhìn chiếc váy nhung ngắn của Trình Trục, “Tiền là để

tiêu mà.”

“Nhưng mà cũng không thể——” Trình Trục quay đầu lại, sau đó im bặt.

Tôn Minh Trì cởi áo khoác, cúc áo sơ mi đã được mở tới ngực, cà vạt lỏng lẻo

treo trước ngực, ngồi trên giường một cách thoải mái.

Thấy Trình Trục đứng sững, anh cười mỉa: “Sao vậy?”

“Anh cố ý đúng không?”

“Cái gì?”

“Dụ dỗ em.” Trình Trục bước tới, đẩy ngã Tôn Minh Trì xuống, kéo cà vạt rồi

hôn anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK