• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Soolee

Beta: Khang Vy

—-

Nói về trải nghiệm đáng xấu hổ nhất trong hai mươi bốn năm qua, Trang Du Mộng cảm thấy ngoài việc bị giáo sư phê bình vì không nghiêm túc khi lên lớp thì chính là tình cảnh ở chợ ngày hôm nay.

“Lục Tinh, cậu… sao tự nhiên cậu lại thành thật như vậy? Loại chuyện này… không thể tuỳ tiện nói ra…”

“Nói cái gì?”

Thanh niên ngồi ở ghế phụ nghiêng đầu nhìn cô, vẻ sắc bén ở đáy mắt đã giảm đi hầu như không còn, trong con ngươi chỉ còn lại chút hoang mang hỗn độn.

Trang Du Mộng khẽ thở dài dừng đèn đỏ, ném cho cậu vẻ mặt ảo não xấu hổ nhưng cô lại không thể nói bất cứ điều gì oán trách cậu.

“Là… thích, đây là bí mật giữa chúng ta…”

Lục Tinh ngồi thẳng người bây giờ mới thả lỏng, hơi nghiêng đầu về phía cửa sổ xe, cau mày suy nghĩ.

“Bí mật là gì?”

“À… đó là điều mà chỉ chúng ta biết, và không bao giờ được nói với người khác!”

Với cơ hội chỉ có một lần trong đời này, Trang Du Mộng giống như một giáo viên mẫu giáo bắt đầu nhỏ nhẹ truyền đạt những khái niệm mà cậu chưa bao giờ biết trước đây cho thiếu niên bên cạnh mình.

“Nếu để người khác biết, cậu sẽ bị trừng phạt.”

“Trừng phạt như thế nào?”

Khi nghe cậu hỏi cái này, trong lòng Trang Du Mộng hứng thú, kéo phanh tay xuống từ từ tiếp cận thiếu niên đẹp trai lạnh lùng trên ghế phụ. Một tay vòng ra sau gáy nhẹ nhàng đè lên sau đầu cậu, từ từ kéo cậu lại gần mình, áp trán vào trán cậu, cong môi cười như đang cưng nựng một cậu em trai.

Cô cười như một tên trộm, chờ đợi phản ứng sợ hãi của Lục Tinh. Nhưng chàng trai không những không hề dao động, thân cận với cô còn vô tình ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của cô gái, đôi môi đỏ mọng từ từ mở ra rồi khép lại trước mắt cậu, hơi thở ấm áp tỏa ra trên má và mũi, sự tỉnh táo của cả con người cậu được bao bọc chặt chẽ.

“Hình phạt là… tôi sẽ trói người ném xuống biển!”

Trên mặt còn dính một tầng màu hồng mỏng, cậu bất giác hé môi muốn nghiêng người, nhưng lúc này Trang Du Mộng đột nhiên mở miệng hung tợn nói, kéo lý trí sắp trật đường ray của cậu trở về.

Trong giọng nói có cảm giác trêu chọc, Trang Du Mộng cảm thấy nếu cậu không phối hợp với mình biểu diễn một màn sợ hãi có lẽ sẽ rất mất hứng.

Sự thật đã chứng minh rằng điều mất hứng hơn còn ở phía sau.

Sau hai giây chờ đợi, ánh mắt sâu không thấy đáy của Lục Tinh chợt lóe lên tia phấn khích, thậm chí vành tai còn run lên hai lần vì sự kích động đột ngột.

“Được, hôm nay sẽ đi luôn sao?”

Thằng nhóc này thật là điên rồi.

Nếu câu tiếp theo cậu dám nói “tìm một nơi có nhiều cá hãy ném”, Trang Du Mộng không thể đảm bảo rằng lúc này mình sẽ không ném cậu ra khỏi xe.

Hôm đó lúc tạm biệt, Trang Du Mộng đưa một bao quần áo lớn cho cậu, liên tục dặn dò cậu phải mang hết về nhà không được làm rơi cái nào, lần sau tìm cô nhất định phải mặc quần áo mới có thể gặp.

Lục Tinh nhìn chằm chằm mấy cái túi trong tay cô, đôi mắt rũ xuống, môi mím chặt, rất lâu không đưa tay ra nhận lấy.

“Thứ này… có thể để chúng ở đây được không?”

“Hả?”

Lúc đầu Trang Du Mộng không biết cậu có ý gì, nhưng sau khi nghĩ lại, cô mới hiểu ra cậu muốn để quần áo trong nhà cô.

Sắc mặt cô chợt ửng đỏ, hốt hoảng xua tay định từ chối nhưng trong lòng lại trở nên rối bời vì cảm xúc nhất thời không ổn định.

“Cái này… làm sao được? Tôi đang sống một mình. Nếu khách đến chơi thấy trong nhà có quần áo nam thì… không được! Chuyện này không thể nhắc tới!”

Thấy phản ứng của cô quá lớn, Lục Tinh không biết mình đã làm gì chọc giận cô, theo bản năng duỗi tay ra ôm cô vào ngực, cậu cúi đầu dùng chóp mũi cọ vào má tới vành tai cho đến bên gáy, đôi môi mát lạnh áp lên mà mút nhẹ, cố xoa dịu cảm xúc đang hỗn loạn của cô.

Trang Du Mộng cảm thấy mình sa đọa thật sự quá nhanh, mới chỉ tiếp xúc vài lần, ngay cả động tác duỗi tay đẩy cậu ra cũng có vẻ yếu ớt.

Khó khăn lắm mới dùng tay giữ lấy cổ áo của cậu, cảm giác ngứa ngáy khó chịu bên tai và gáy khiến cô không rõ lắm. Quyết tâm, cuối cùng Trang Du Mộng vẫn thỏa hiệp.

“Cậu thật là… bây giờ lại làm nũng! Muốn để ở chỗ tôi cũng được, cậu phải đồng ý với tôi…”

“Ừm, được.”

Cô còn chưa nói xong cậu đã đồng ý.

“Thứ bảy tuần sau… cùng tôi ra biển lặn… nghe thấy không… ưm… đừng cọ… ừm… cũng không được hôn…”

Lời tác giả:

Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta lặn cùng nhau …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK