Edit: Soolee
Beta: Khang Vy
Lời nói của Lục Tinh làm Trang Du Mộng đưa tay vuốt ve sau đầu cậu, trong lòng chua xót xen lẫn ngọt ngào như điệu nhảy xoay tròn, cảm xúc dưới đáy mắt không tự chủ được lộ ra.
“Ừm, em hiểu, chúng ta cũng có cùng một cách nói…”
Trong mắt cậu, giao phối có lẽ là cách trực tiếp nhất để bày tỏ tình yêu và sự ngưỡng mộ. Mà làm con người, sự thể hiện của những cảm xúc này phức tạp và tinh tế hơn.
“Cái cảm giác đó… có lẽ được gọi là tình yêu…”
“Giống với thích sao?”
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt cô, phát hiện nơi đó bề mặt giống như nước biển sắp đổ xuống, trong vắt nhưng lại lo lắng bất an.
“So với thích còn sâu hơn một chút…”
“Có lẽ ở vị trí này, mới có thể cảm nhận được chính xác nhất.”
Cô ấn lòng bàn tay xuống ngực trái của cậu. Tuy rằng vẫn không nhúc nhích, nhưng dòng chảy ấm áp không thể bị ngăn lại bởi lớp da mỏng. Nó đang lặng lẽ truyền vào trái tim đánh trống reo hò của cậu, như đang âm thầm cảm nhận tính cách động vật nguyên thủy nhất của cậu.
Nếu thân thể ở trong nước biển lạnh băng, trái tim cậu có đập dữ dội và rối loạn như bây giờ không?
“Nơi này sao…”
“Nhưng không dùng miệng phát ra âm thanh, anh không nghe được.”
Trang Du Mộng nén lại ý cười trên môi, bàn tay mang theo đầu của cậu hướng về phía trước, để cậu nghiêng tai dựa vào ngực mình an ủi. Thứ âm thanh duy nhất còn sót lại trong căn phòng rộng lớn là tiếng đồng hồ trên tường, cùng với tiếng chấn động này đến tiếng động khác bên tai Lục Tinh.
“Còn bây giờ thì sao? Anh có nghe thấy em không?”
“Ừm, nghe thấy, giống như của anh…”
“Có nghe tình yêu ở bên trong đó.”
Đầu hạ, lần đầu tiên ra biển, Trang Du Mộng đưa Lục Tinh đến vùng biển mà cô ước tính lần đầu tiên như đã thỏa thuận. Để tránh những rắc rối sau này, cô vẫn nhờ Doãn Hằng giúp đỡ, cũng thuận tay nhận nhiệm vụ chèo thuyền.
Thái độ của Lục Tinh đối với anh ta hiển nhiên tốt hơn không ít, tuy rằng vẫn không chịu gọi anh ta là anh trai, nhưng khi cậu yên lặng nhìn sang, trong mắt cậu không thể che giấu được sự tin tưởng.
“Tiểu Mộng, thành thật mà nói với em, anh chưa bao giờ nghĩ rằng loại chuyện này sẽ xảy ra trước mắt anh…”
Hai người đứng ở trên đầu thuyền, nhìn thấy bóng dáng thiếu niên vừa mới nhảy xuống nước, trong nháy mắt trở thành màu trắng hải đang nhợt nhạt xoay vòng trên mặt biển, trong miệng phát ra tiếng kêu đặc thù để thu hút sự chú ý.
“Chà, trước kia em cũng không dám tin, nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt. Bây giờ em càng nguyện ý gọi anh ấy là một điều kỳ diệu của tự nhiên.”
Hương vị nước biển dưới ánh nắng mặt trời càng trở nên nồng đậm, tóc Trang Du Mộng bị gió biển hất tung sau đầu được cô búi lại, nhìn về phía con cá voi trắng nhỏ, ánh mắt là một mảnh đơn thuần che chở trìu mến, cũng có một tia cảm xúc phức tạp.
Tốc độ di cư của cá voi trắng vào mùa hè không nhanh, nhóm tương đối lớn sẽ dành nhiều thời gian cho việc săn bắt và vui chơi nên chúng chọn đến vào buổi trưa. Nếu may mắn, vẫn còn cơ hội lớn để thu hoạch một cái gì đó.
Nhưng trong lòng cô muốn Lục Tinh có thể đến sớm chút đáp lại đoàn tụ cùng tộc đàn, cũng thầm hy vọng khoảng thời gian này càng dài, do dự chút.
Giống như một con lắc cát chuyển động trái phải, nhưng trong lòng cô rõ ràng rằng sẽ có ngày con lắc dừng lại.
Tuần đầu tiên không có kết quả gì rõ ràng, mỗi lần Lục Tinh đi theo cô về nhà, trong mắt cậu đều hiện lên vẻ mất mát. Trang Du Mộng ôm bờ vai cậu nói không sao đâu, làm tốt lắm, cứ từ từ, có ngày sẽ được báo đáp.
Cậu nói cậu cảm thấy được chính mình là nguyên nhân, không thể chứng minh kết quả nghiên cứu của cô, trong lòng khoan thai bắt đầu tự trách.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, nghiên cứu không quan trọng, em không quan tâm đến kết quả. Tất nhiên là tốt nhất nếu em có thể giúp anh…”
Cô nói đến một nửa dừng lại mỉm cười vài giây, nhìn vẻ mặt khó hiểu của thiếu niên lùi lại hai bước mở cửa, dùng ngón tay vẽ một vòng tròn lớn cách cửa không xa, vẻ mặt đầy tự hào.
“Nếu không giúp được anh, trước cửa nhà em sẽ có một thùng nước đủ lớn để nuôi anh!”