• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Soolee

Beta: Khang Vy

Công việc nghiên cứu của Trang Du Mộng diễn ra không mấy suôn sẻ.

Về cơ bản đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với một đề tài nghiên cứu bài bản chuyên nghiệp, từ việc xác định phương hướng nghiên cứu, xây dựng kế hoạch nghiên cứu, đến thực hiện kế hoạch nghiên cứu, không có hạng nhất không cần phải đọc nhiều tài liệu hay điều tra lý lịch.

Mặc dù các nhóm nghiên cứu viên của viện vẫn an ủi cô không nên vội vàng gấp gáp thành công thu lợi mà hãy từ từ, từng bước một, nhưng cô cảm thấy rằng mình có thể không chờ đợi được nữa.

Nếu đợi thêm một năm nữa, cô không thể đảm bảo liệu mình có thể hạ quyết tâm đưa cậu trở về hay không.

Trong giờ nghỉ trưa, Doãn Hằng thường xuyên tìm cô nói chuyện phiếm giải sầu, không muốn cô phải chịu quá nhiều áp lực. Nghiên cứu chuyên nghiệp thường được xây dựng từ từ sau nhiều năm tìm tòi ham học hỏi. Nếu kết quả có thể đạt được trong một năm theo tiến độ của cô, phỏng chừng mọi người đều có thể nhận được giải Nobel rồi.

“Em biết, nhưng em thực sự không có nhiều thời gian…”

“Anh phát hiện tật xấu này của em vẫn không thay đổi, vẫn luôn muốn một mình đơn độc làm chuyện lớn.”

Trang Du Mộng ôm má thở dài, cô cũng không còn cách nào khác, nhiều năm như vậy, cô muốn nhất định phải trở thành một người phụ nữ độc lập, số lần cầu xin người khác thật sự rất ít.

“Rõ ràng có tài nguyên tối ưu ở bên cạnh em, lại đều bị em vứt bỏ sạch sẽ.”

Các nguồn tài nguyên tối ưu…

Đột nhiên người phụ nữ trước mặt lập tức đứng dậy, Doãn Hằng sợ hãi suýt nữa lật người. Anh đỡ trán càng ngày càng ngưỡng mộ bản thân mình, thế nhưng có thể thân thiết với một người phụ nữ kì lạ trong thời gian dài như vậy.

Trang Du Mộng lúng túng mỉm cười xin lỗi anh, lúc này cảm ơn anh đã khẳng khái đánh thức người trong mộng.

Muốn ước lượng lộ trình di cư của nhóm cá coi trắng, tại sao không trực tiếp hỏi có voi nhỏ?

*

“Anh… anh không nhớ rõ…”

Lục Tinh ngồi trên ghế sô pha không ngừng tiến đến góc như một cậu bé bị một mụ phù thủy hung ác cưỡng bức. Người con gái trước mặt đang mỉm cười cầm đĩa cá ngừ tươi lủng lẳng trước mặt cậu, thỉnh thoảng cô lại nghịch ngợm đĩa cá trước mặt cậu.

Chắc cô không biết rằng cậu đã ăn xong rồi mới tới đây.

“Lục Tinh ngoan, anh phải cung cấp cho chị gái một chút manh mối hữu ích, một chút thôi, con cá này sẽ là của anh!”

Trong đại dương bao la cậu nhớ lại những nơi cậu đã từng ở trước đây, không một âm thanh hay dấu vết nào để lại của những con cá voi trắng khác để tham khảo, đây chỉ đơn giản là một giấc mơ.

Nhưng cậu vẫn không muốn làm Trang Du Mộng thất vọng, cau mày nhớ lại ngày đó một cách cẩn thận, từng cử động nhỏ của lông mi đều khiến trái tim của Trang Du Mộng theo đó mà run lên.

“Anh…”

“Nghĩ được cái gì rồi?!”

Cô vui mừng kích động đặt cái đĩa trong tay xuống ôm lấy cánh tay cậu, Lục Tinh không đứng vững bị cô đẩy ngã lên tay vịn ghế sô pha, một cử động nhỏ cũng không dám.

Lần này xem ra cậu hoàn toàn đã bị mụ phù thủy bắt được.

“Anh không muốn cá…”

Ồ, đây có phải là càng học càng khôn, còn đàm phán điều kiện với cô?

“Anh thực sự được lắm Tiểu Lục Tinh, còn biết cò kè mặc cả? Nói đi muốn cái gì.”

Khuôn mặt thiếu niên đột nhiên đỏ bừng biến thành hồng đào, dưới ánh sáng hiện lên một chút mị hoặc. Cậu từ từ rút cánh tay ra ôm lấy eo Trang Du Mộng, ngẩng đầu lên bắt đầu hướng về phía trước hôn lên xương quai xanh và cổ của cô.

“Muốn ở bên em…”

“Anh, anh… Chúng ta hiện tại đang tiến hành nghiên cứu rất chính quy, sao có thể nghĩ tới loại chuyện này…”

“Nghiên cứu cũng không cần nghỉ ngơi sao?”

“…”

“Sau khi nghiên cứu kết thúc cũng không thể làm sao?”

“…”

“Cá có thể được sử dụng như một phần thưởng nghiên cứu. Điều này không thể sao?”

Có vẻ như là thực sự không có yêu cầu nào pháp luật quy định là không thể.

“Anh… trước tiên nói đã, em sẽ đánh giá giá trị của tin tức rồi mới quyết định đồng ý hay không.”

“Được.”

Chơi trò lòng dạ hẹp hòi với cô, loại tính cách ngây thơ như cậu không có cơ hội chiến thắng.

“Anh thực sự không nhớ ngày hôm đó ở đâu, nhưng anh biết bản thân hẳn là đã mang theo em bơi thẳng về hướng bờ biển, không có thay đổi.”

“Còn có, lúc anh nhìn thấy em cũng có thấy những sinh vật khác…”

“Sinh vật gì?”

“Đó chính là một khối đen lớn, ở phía dưới có chỗ hô hấp. Anh biết chúng thuộc chủng tộc giống anh, nhưng lớn hơn bọn anh rất nhiều …”

Ngay lập tức Trang Du Mộng ghi lại dấu vết khác của đàn cá voi trong đầu, để nói rằng có cá voi có hình thể lớn thì rất nhiều loại, cần có thêm thông tin để đánh giá loại trừ từng loài một.

“Anh có biết bọn chúng đang làm gì không? Đối với bọn anh không có uy hiếp sao?”

“Ừm, mẹ anh từng nói bọn chúng không phải là kẻ thù, hơn nữa bọn chúng sống cách anh rất xa…”

“Có thể là đang ngủ, bởi vì bọn chúng không động đậy, chỉ là đứng ở trong nước…”

“Đứng… đợi đã, anh đang nói về việc ngủ thẳng lưng?”

“Có lẽ là như thế…”

Các loài cá voi có kích thước lớn, đối với cá voi trắng không có uy hiếp. Khu vực sống của chúng là dưới biển sâu, vẫn trong trạng thái đứng thẳng khi ngủ…

Đây còn không phải là con cá nhà táng sao!

Cho nên lúc đó cô có cảm giác như sắp rơi xuống vực, hóa ra không phải do nước quá sâu không có ánh sáng mặt trời mà là một đàn cá nhà táng đang nghỉ ngơi bên dưới.

“Tiểu Lục Kình, anh quá tuyệt vời! Manh mối này rất có giá trị, bây giờ em phải nhớ kỹ, ngày mai tới viện nghiên cứu kiểm tra!”

Đặt lên mặt cậu một nụ hôn thật mạnh, Trang Du Mộng nhanh chóng đứng dậy vội vào phòng ngủ, vì sợ rằng tin tức quan trọng này sẽ vụt mất khỏi tâm trí cậu trong một giây tiếp theo.

“Em… khen thưởng…”

Kể từ ngày đó, chú cá voi trắng nhỏ bé vẫn còn chưa hiểu chuyện có lẽ đã biết được một sự thật sâu sắc khác thường.

Chị, loại sinh vật này thật gạt người.

Gợi ý pass chương 55 – hết: Tên tác giả viết liền không dấu, viết hoa chữ cái đầu mỗi từ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK