Edit: Soolee
Beta: Khang Vy
Ngồi ở trong phòng khách bốn mắt nhìn nhau, ngoài việc Trang Du Mộng thỉnh thoảng ở trong bếp ngâm nga vài câu, trong nhà không có một âm thanh nào có thể khuấy động thêm gợn sóng.
Doãn Hằng thuộc điển hình người lịch thiệp tác phong quân nhân, cho dù không thích người trước mặt, anh cũng sẽ lịch sự chôn chặt cảm xúc của mình trong lòng không thể hiện ra mặt, không giống như Lục Tinh thuần khiết cái gì cũng viết rõ ràng trên mặt của mình.
Có lẽ biết tuổi tác của cậu không lớn bằng tuổi mình, Doãn Hằng cảm thấy làm một tiền bối nên bao dung hơn với cậu, vừa định mở miệng hỏi cậu có muốn uống gì không, cậu thiếu niên đối diện đã cướp lời trước.
“Chỗ của anh ngồi, là chỗ tôi với chị ấy.”
Doãn Hằng theo bản năng sờ soạng ghế sô pha, có chút ngạc nhiên đồng thời cảm thấy không theo kịp suy nghĩ của cậu, chỉ có thể bày ra vẻ mặt cười lạnh không chút để ý nào mà nói.
“Chiếc ghế sô pha này không quá nhỏ, có thể chứa ba bốn người, chỗ tôi ngồi chỉ một người, sao tôi lại chiếm không gian của hai người rồi?”
Anh ta dù bận nhưng vẫn ung dung chậm rãi đợi thiếu niên đáp lại, không nghĩ cậu chỉ đang ngồi một bên tay vịn của chiếc ghế cúi đầu xuống, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn như tờ giấy lặng lẽ phủ một lớp phấn hồng.
“Nó không giống nhau.”
Cậu nói không lớn, lại sắp phá vỡ khuôn mặt trầm ổn của Doãn Hằng không còn một mảnh. Nắm chặt tay giữ nguyên tư thế vốn có, anh ta nhất định không được để một thiếu niên không rõ lai lịch lấn át mình.
Quay đầu không nói chuyện với cậu nữa, Doãn Hằng cầm điều khiển từ xa ở bên cạnh bật TV lên. Cũng không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý câu nói của cậu hay không, mà ngay lúc đó, anh ta khi nhìn thấy bóng mình in trên màn hình đen của TV, trong đầu đột nhiên hiện ra thứ hình ảnh không nên xuất hiện.
Anh ta bắt đầu cảm thấy rằng giữ cậu lại ăn cơm không phải là một quyết định sáng suốt.
“Được rồi, đây là món cuối cùng, cá vược nướng, hai người đừng ngồi đấy nữa, mau tới ăn cơm.”
Sự xuất hiện của Trang Du Mộng đúng lúc phá vỡ bầu không khí vi diệu trong phòng, mời một người đột nhiên ngoan ngoãn im lặng, một người không biết đang đấu trí đấu dũng với cái gì lại đây. Nhưng vấn đề lại đến, vốn dĩ Trang Du Mộng đã đặt sẵn hai chiếc ghế dựa ở hai bên bàn, nhưng bây giờ Lục Tinh xuất hiện, chiếc ghế thứ ba này nên đặt ở đâu mới thích hợp?
“Tôi muốn ngồi cùng với chị…”
“Là khách đều ngồi một bên thì tốt hơn…”
Hai người đồng thời lên tiếng, nhìn nhau rồi nhanh chóng quay đầu liếc nhau một cái, ghét bỏ như chó với mèo. Trang Du Mộng bị dáng vẻ như học sinh tiểu học đối đầu đáng yêu của bọn họ chọc cười, che miệng mỉm cười dịu dàng chỉ lộ đôi mắt cong cong như vầng trăng.
Cô chưa từng thấy Doãn Hằng dịu dàng khiêm tốn lại có dáng vẻ như đứa trẻ ấu trĩ không chịu thua như bây giờ, đồng thời thích thú hưởng thụ biểu hiện cá voi trắng nhỏ vì cô mà ghen tị.
Khả năng sự ngây thơ thực sự rất dễ lây lan.
“Được rồi, Lục Tinh nghe lời, ngồi ở bên phải đi, coi như cho anh là bậc trên, được không?”
Trong lòng Lục Tinh trăm phần không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời ngồi ở giữa hai người “thượng vị”, mà Doãn Hằng cũng không hề cưỡng cầu, tuỳ ý để cậu lặng lẽ tham gia vào cuộc nói chuyện giữa anh và Trang Du Mộng.
Theo thường lệ mở một chai rượu nho, Trang Du Mộng rót cho Doãn Hằng vừa vặn một nửa ly, lúc rót Lục Timh dự định sẽ rót ít hơn, nhưng không ngờ rằng vụ này cũng gây bất mãn tới cho cậu.
“Anh muốn nhiều như của anh ta!”
“Anh uống quá nhiều sẽ… khó chịu”
Trang Du Mộng cảm thấy ngượng ngùng khi ở trước mặt Doãn Hằng nói cậu sẽ ôm mình làm nũng thân mật một hồi, muốn lấy cái cớ khó chịu để qua mắt. Khi Lục Tinh đang định mở miệng phản bác, Doãn Hằng ở bên đã chớp lấy cơ hội để hoà nhau một ván.
“Tiểu Mộng nói đúng. Trẻ em vẫn nên uống ít rượu hơn.”
Bị gọi là “đứa trẻ”, con ngươi đen của Lục Tinh nháy mắt trừng lớn không hề chớp mắt nhìn về phía anh ta, cảm xúc đáy mắt áp lực giống như một đám mây đen dưới màn mưa. Doãn Hằng không quan tâm đến sự tức giận của cậu, chỉ cầm ly rượu lên lắc nhẹ nhìn cậu.
Sau vài giây giằng co, Trang Du Mộng không biết phải nói gì để giải tỏa căng thẳng lúc này, khi cô bất đắc dĩ nâng ly muốn mời họ cụng ly, thiếu niên ngồi bên tay phải lặng lẽ thốt lên những lời kinh ngạc.
“Tôi từng uống ly rượu của chị ấy, ngon hơn nhiều so với rượu trong ly của anh…”
“Phụt… Lục Tinh, anh… đang nói cái gì vậy!?”
Điều này nghe chung quy có vẻ không thích hợp, Trang Du Mộng không muốn đoán cậu định ám chỉ điều gì, coi như cậu nói về rượu vang trước đó hai người uống. Mà Doãn Hằng lại nắm chặt ly rượu, hung hăng trừng mắt nhìn cậu, hình ảnh vừa mới hiện lên trong đầu bắt đầu rõ ràng hơn.
Anh ta thực sự đã đánh giá thấp “đứa trẻ” này.