• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Soolee

Beta: Khang Vy

———-

Sáng sớm thức dậy, Trang Du Mộng phát hiện mình đang nằm trên giường, căn phòng không có một bóng người, suýt chút nữa cô còn tưởng rằng ngày hôm qua chỉ một giấc mơ.

Nhưng khi cô nhìn thấy chiếc túi đựng đầy xương cá kia, ánh mắt có chút ảm đạm, lắc đầu như là muốn ném ký ức về người nọ ra khỏi đầu óc.

Thời tiết hôm nay trời quang mây tạnh. Những đám mây mỏng nhẹ được thổi thành từng sợi dài treo lơ lửng trên bầu trời. Nhiệt độ và độ ẩm rất thích hợp để lặn biển. Ngày hôm qua Trang Du Mộng đã dạo qua quỷ môn quan một lần, nỗi sợ hãi trong lòng không tăng mà còn giảm đi, cô luôn muốn đi lặn xuống biển sâu một lần nữa.

Nhưng cô cũng biết rằng cơ thể mình cần một khoảng thời gian nghỉ ngơi, vì vậy hoạt động của ngày hôm nay đã thay đổi từ lặn sang bơi lội.

Sau khi thay áo tắm, cô nhìn dáng người trước lồi sau vểnh của mình trong gương, thẹn thùng đỏ mặt

Khi còn học cấp 3, cô thường bị cười nhạo vì ngực to như quả dưa hấu nhưng gương mặt lại non nớt như trẻ con, nhìn không gợi cảm quyến rũ chút nào. Kể từ đó, Trang Du Mộng luôn cảm thấy dáng vẻ mình xấu hổ ngại ngùng khi gặp người khác.

Nhưng kể từ khi cô đến Bretagne để học lặn, nhận thấy rằng không ai ở đây quan tâm cô trông như thế nào dáng người cô ra sao. Nhiều người thậm chí còn khen ngợi cô có thân hình hoàn mỹ, mượn việc này để nói chuyện cùng cô khiến cô cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Có lẽ vì gu thẩm mỹ khác nhau nên Trang Du Mộng cảm thấy sống ở đây rất thoải mái, cách đó không xa là vùng biển mà cô đã khao khát muốn tới khi còn nhỏ, tranh thủ lúc rảnh rỗi có thể làm một số phụ kiện trang sức bằng vỏ sò để kiếm thêm thu nhập. Cứ thế một thời gian dài cô đã ở lại Bretagne.

Ra đến bờ biển đã có tốp ba tốp năm người ngồi trên ghế cùng dù che nắng, vài đứa trẻ rượt đuổi, nô đùa rất vui. Trang Du Mộng ma sát ngón chân lên cát mịn, đột nhiên như nghĩ tới điều gì bắt đầu đi về hướng của con thuyền. 

Dù sao cô cũng phải nói với người đã đưa cô ra biển ngày hôm qua rằng cô vẫn còn sống.

Không biết là may hay không may, người chủ thuyền đánh cá dường như đã quên cô, nói một hai câu rồi đuổi cô đi. Du Mộng bĩu môi, nghĩ rằng nếu không phải may mắn được cứu sống thì không biết bây giờ cô đang ở độ sâu nào của biển nữa.

Nhớ đến chàng trai ngày hôm qua, lòng cô lại bắt đầu bực bội vô cớ. Thực ra, cô cũng tò mò không biết tại sao lúc đó cậu lại phát hiện ra mình, dường như cậu đã một mình đưa cô từ biển xa trở về bờ cát, đó chẳng qua là giấc mơ viển vông, không cần đến sự trợ giúp của bất cứ dụng cụ nào mà có thể đưa người từ biển vào.

Tuy nhiên, bây giờ cậu đã rời đi, Trang Du Mộng không nghĩ đến điều đó nữa, mỗi khi buồn bực, cô sẽ đến ngâm mình trong biển. Mặc dù không thoải mái như suối nước nóng, nhưng đó là cách thư giãn tốt nhất cho cô.

Không vui vì có quá nhiều người ở đây, cô đi bộ vài bước về phía nam tìm được một vị trí không tệ.

Cô mặc một bộ áo tắm xẻ tà màu xanh lá cây đậm với kiểu bikini hai dây ở trên và một chiếc váy xếp ly nhẹ ở dưới. Với chiều cao gần một mét bảy, cô đã trở thành một thắng cảnh tuyệt đẹp trên bãi biển hơi vắng này.

Thực hiện một số động tác chuẩn bị, Trang Du Mộng bắt đầu đi ra biển. Cảm giác mát lạnh của nước biển rửa sạch chân khiến toàn thân cô run lên, sau đó cả người chìm vào trong nước, từ từ thích ứng nhiệt độ khác so với nhiệt độ cơ thể của mình.

Cô đã bơi tới bơi lui vài lần, cách bờ biển không xa, mực nước sâu khoảng ba mét.  Đối mặt với biển cả vô tận, tâm trạng thoải mái của Trang Du Mộng dần dần biến thành thất thần, nhớ lại trải nghiệm kỳ diệu ngày hôm qua.

Đột nhiên, cô thoáng nhìn cách đó không xa thấy một cột nước dâng lên từ mặt biển, một âm thanh giống như phun nước truyền vào tai cô, giống như có người hắt xì lớn tiếng.

Đó là… một con cá voi?

Thỉnh thoảng cá voi xuất hiện gần biển, sau bão thường dạt vào bờ, nếu không may có thể mắc cạn, nếu không được phát hiện kịp thời thì cái chết là kết cục duy nhất của chúng.

Trang Du Mộng bơi lại gần hơn, cô không muốn kinh động đến con cá voi, nhưng nếu nó gặp khó khăn, cô sẽ giúp đỡ.

Tuy nhiên, khi bơi đến đó, cô nhận ra rằng đó là một con cá voi đực. Mặt ngoài toàn thân màu trắng tinh cho thấy nó đã trưởng thành, mạnh mẽ, cứng cáp thật sự. Có một số vết thương rõ ràng trên vây ngực, những vết thương này có lẽ là do quá trình bắt cá hoặc tránh cá voi sát thủ để lại. Vây đuôi hơi hếch lên rất đẹp và cái đầu nhô lên cứ để lại một ngọn đồi nhỏ trên biển.

Ở khu vực này rất hiếm cá voi trắng. Chúng thường đi qua eo biển Manche khi di cư từ Bắc Cực. Du Mộng khi nhìn thấy con cá voi trắng này trong lòng không chút vui vẻ. Cô biết rằng cá voi trắng là một loài động vật sống quần cư, nhưng khi nhìn quanh lại chỉ còn mỗi con cá voi này đập vào mắt cô, rõ ràng là nó đã bị tụt lại phía sau khi đang di cư cùng tộc.

“Tại sao mày lại bất cẩn như vậy? Những người bạn đồng hành của mày đi hết rồi, một mình ở đây sợ hãi lắm đúng không?”

Nhẹ nhàng đưa tay ra, Trang Du Mộng không ngờ mình có thể thực sự chạm vào con cá voi trắng này. Loại sinh vật này lòng hiếu kỳ rất lớn nhưng thực chất nội tâm lại mong manh, nhạy cảm và không dễ hòa đồng với con khác khi ở chung. Những con cá voi trắng chịu trách nhiệm biểu diễn trong thủy cung đã thiết lập một mối quan hệ tin cậy với những con khác sau một thời gian dài huấn luyện.

Rõ ràng, cá voi trắng cũng để ý đến cô, bơi xung quanh cô hai lần trước khi quay đi hướng nơi sâu hơn. Cô thừa lòng thiếu sức không thể giúp được gì nhiều, vì vậy chỉ có thể âm thầm chúc phúc cho nó, cầu mong nó có thể tìm được tộc của mình càng sớm càng tốt.

Xoay người bơi được vài mét vào bờ, Trang Du Mộng đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó đang di chuyển lay động làn váy dưới thân, không phải là một cảm xúc mềm mại mà chọc vào mông cô, nếu không cẩn thận có thể sẽ đâm vào giữa hai chân.

“A! Chờ đã, mày muốn … chơi với tao sao?!”

Cô xoay người lại thấy rằng con cá voi trắng đã bơi trở lại, đang bám theo như thể trêu chọc cô, cố gắng thu hút sự chú ý của cô.

Cá voi trắng vòng quanh cô thêm vài vòng, sau đó vui vẻ nổi đầu lên mặt nước, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Trang Du Mộng biết rằng cá voi trắng rất thông minh, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng nó có thể hiểu tiếng người, thậm chí như một con người đang nhìn mình.

Đôi mắt của nó đen như mực khiến cô nhớ đến đôi mắt ngày hôm qua một cách khó hiểu.

“Được, tao có thể chơi với mày, nhưng dáng vẻ mày trông như trẻ mới thành niên vậy, tao không thèm so đo khác biệt nam nữ nữa. Nhưng mà nhớ kỹ, mày là con trai, tao là con gái. Con trai không thể tùy tiện nhấc váy con gái lên được đâu.”

Không biết trong tiềm thức nó có coi nó như một con người không nữa. Vẻ mặt Trang Du Mộng chính trực mà thuyết giảng, nói xong đưa tay ra vuốt ve vầng trán nhô ra, như thể đang giáo dục một đứa trẻ.

Nó dường như cảm thấy thoải mái, chủ động dụi trán vào lòng bàn tay, kêu lên một tiếng tỏ vẻ đồng ý. Trang Du Mộng vừa vui mừng vừa sợ, cảm thấy hôm nay mình đã lựa chọn đúng rồi.

Nhưng trong giây tiếp theo, đôi mắt của con cá voi trắng đột nhiên thay đổi một chút, nó bơi về phía trước vài lần bằng vây đuôi, khi cô gái còn chưa kịp phản ứng, nó đã dùng trán mình cọ lên bộ ngực đầy đặn của cô vài lần, trán đụng vào khiến cho bộ ngực của cô lắc lư thiếu chút nữa tràn ra ngoài.

“A, quên không nói, ngực cũng không được chạm vào!”

Chương trước | Mục lục | Chương sau

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK