Edit: Soolee
Beta: Khang Vy
—-
Cô xấu hổ giận dữ ngồi ở trên thuyền, Trang Du Mộng sống nhiều năm như vậy, chẳng qua là làm sao để đối mặt với thiếu niên im lặng không biết gì trước mặt. Thân hình xóc nảy va đập theo nhịp điệu của con tàu, tựa như không quen với loại phương tiện này, cậu mím môi quay đầu lại nhìn về hướng biển, không biết suy nghĩ trôi dạt theo từng đợt sóng về nơi nào.
Nhìn thấy dáng vẻ cô độc đáng thương của cậu lại sắp mù quáng mềm lòng, Trang Du Mộng thầm nói mình không nên quan tâm, cứ vậy ôm ngực xoay người không nhìn cậu nữa, chỉ là đặt hai chân như thế nào cũng không thoải mái, khi cô đang cọ xát nhẹ có thể cảm nhận được ẩm ướt ở giữa hai chân.
Điều này thực sự kỳ lạ.
“Mấy ngày trước tôi đi trên đường, có người nói chuyện với tôi…”
Người thanh niên trầm thấp mở miệng, ánh mắt trở về phía bóng dáng người trước mặt không ngừng tìm kiếm, tựa như muốn tìm từ thân hình mảnh mai kia một chút thả lòng.
Hiển nhiên Trang Du Mộng mắc mưu của cậu, mất tự nhiên quay đầu nhìn cậu, đập vào mắt là đôi con ngươi đầy mong đợi.
Cắn chặt răng, cô giả vờ tức giận hỏi.
“Cậu vẫn còn là một đứa trẻ? Nói chuyện với một người không quen biết mà cậu đồng ý?”
Lục Tinh rũ mí mắt, không dám trả lời. Nếu là trước kia, cậu tránh người còn không kịp, huống chi là chủ động hiểu biết tiếp cận con người, nhưng trong khoảng thời gian này, cậu cũng không rõ thái độ của mình có thay đổi, chỉ là cậu biết rằng tất cả những thay đổi này sẽ có lợi trước cô gái này.
Vì vậy, cậu có can đảm một mình đến thị trấn để khám phá cuộc sống bình thường của con người, cả những cảm xúc độc đáo của nhân loại.
“Sau đó thì sao? Các người còn làm gì?”
“Họ nói mời tôi xem đồ vật, sử dụng một hộp lớn màu đen có người di chuyển trong đó…”
“Thứ đó gọi là TV…”
Trang Du Mộng tức giận bị cậu chọc cười, cô chỉ ngẩng đầu lên cắn chặt môi dưới không làm khoé miệng lộ ra ý cười. Nghĩ tới hoàn cảnh gia đình của cậu, tiếp xúc với TV cũng không phải là chuyện dễ dàng, cậu không hiểu cũng không có gì ngạc nhiên.
“À. Bên trong có hai người vẫn luôn hôn nhau, cũng cử động, còn có âm thanh, họ cũng không mặc quần áo như tôi…”
“Chờ chút, người kia đã cho cậu xem cái quái gì vậy?!”
Cuối cùng Trang Du Mộng không nhịn được quay lại, ánh mắt nửa xấu hổ nửa tức giận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu. Lục Tinh cau mày không nói, tựa như đang suy nghĩ cách diễn đạt hình ảnh hoàn chỉnh hơn.
“Chính là hai người không mặc quần áo di chuyển…”
“Tôi biết! Tôi đang hỏi… nếu tôi không hỏi, lúc đó cậu vẫn không nói lời nào…”
Lời “mời gọi” vừa đến môi đã bị cô nuốt lại, nếu cô nói ra lời này, nói không chừng lại bị cậu hiểu bừa còn phải giải thích một phen.
“Cho nên đây là toàn bộ câu chuyện?”
“Không phải…”
“Còn gì nữa? Chẳng lẽ người kia còn hỏi cậu có muốn thử cùng không?! Học từ những người trên TV…”
“Ừm.”
Trang Du Mộng hoàn toàn bị đánh bại bởi sự ngu dốt ngây thơ của cậu, miệng hé ra còn chưa nói xong, nhưng bàn tay nắm chặt vẫn lộ ra sự chua xót và uất hận dâng lên từ đáy lòng.
“Cậu sẽ không… đồng ý chứ…”
“Không có…”
May mà cậu không bị kẻ xấu lừa gạt, Trang Du Mộng thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi vô thức đưa tay sờ trán cậu, xoa xoa mái tóc mịn như đang khen đứa trẻ có nguy cơ về ý thức, khoé miệng nhếch lên khen ngợi cậu thoát được người có tâm tư bất chính.
“Tôi nói với người kia rằng tôi có một người chị, So với hộp… đẹp hơn những người trên TV…”
“Tôi chỉ muốn ở bên chị…”
Vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt chàng trai trẻ lan ra sau tai, đôi mắt sáng ướt át giống như một sinh vật cực kỳ thông minh mà Trang Du Mộng đã từng gặp. Tâm không dính bụi trần hơi hơi chấn động có chút bất an, theo máu lưu động chạy lên trán cậu.
Bàn tay của Trang Du Mộng giống như bị bàn ủi nóng rát lăn qua, bất động ở đó.