Vốn dĩ đầu bếp của Cung Dịch đã chờ sẵn ở khách sạn gần đó nhưng anh vẫn ngồi trên ghế salon với Cố Kiều Niệm, cô tựa vào ngực anh, cắn môi, nghiêm túc nhìn các dịch vụ giao hàng.
Cố Kiều Niệm cũng không có kinh nghiệm gọi đồ ăn bên ngoài, từ trước tới nay đều là Chu Chu đặt.
Cảm thấy làm chung với nhau việc này sẽ rất dễ thương nên Cung Dịch quyết định nghĩ món cùng cô.
Cuối cùng, bởi vì tâm lý muốn thử hết tất cả những món chưa được ăn nên hai nhóc đáng yêu chưa đặt đồ ăn bên ngoài bao giờ đã gọi một đống thứ kỳ quái.
Món được giao đến cuối cùng là một chiếc bánh gato nhỏ.
Cố Kiều Niệm xách vào, sau đó thu dọn đồ đạc trên bàn.
"Bánh gato?" Cung Dịch khó hiểu nhìn cô.
"Tôi không biết sinh nhật của mình vào ngày nào, sinh nhật cậu vào mùa xuân, năm nay đã trôi qua rồi, hôm nay chị đây vui vẻ nên sẽ bù lại sinh nhật cho cậu, tiện thể cũng tổ chức sinh nhật cho mình." Cố Kiều Niệm vui mừng nói bậy nói bạ.
Nếu Chu Chu ở đây, cô ấy sẽ hiểu rằng đó chỉ là cái cớ mà thôi, kỳ thực nữ minh tinh này đang muốn ăn bánh ngọt.
Mọi người đều biết Cố Kiều Niệm không thích tổ chức sinh nhật nhưng cô có thể liên tục tổ chức để được ăn bánh gato.
Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm, con ngươi trầm xuống.
"Được, ngày này năm sau, chúng ta sẽ lại tổ chức sinh nhật cùng nhau."
Cố Kiều Niệm ngước mắt nhìn anh, sau đó cô mới kịp phản ứng.
Đây chỉ là một câu lừa gạt để được ăn bánh ngọt nhưng Cung Dịch lại tưởng thật.
Tại sao trẻ nhỏ lại dễ lừa như vậy chứ?
Đáng yêu chết mất.
Nghĩ vậy, Cố Kiều Niệm dùng đầu ngón tay quệt một ít kem, sau đó bôi thẳng lên mặt Cung Dịch.
Ngày trước lúc ở xóm nghèo, Cung Dịch cũng từng tổ chức sinh nhật nhưng chỉ có mấy đứa nhỏ với nhau, mọi người góp tiền rất lâu mới mua được một cái bánh gato nhỏ đến đáng thương, sau đó cùng nhau tổ chức sinh nhật.
Cái bánh gato nhỏ đến đáng thương kia đã là vô cùng quý giá đối với bọn họ rồi, thế nên chả có ai quệt kem bừa bãi như vậy.
Còn sau khi trở về, trong bốn năm đầu, năm nào nhà họ Cung cũng tổ chức tiệc sinh nhật cho Cung Dịch, anh sẽ dựa vào tâm trạng để quyết định xem có đi hay không.
Trong bữa tiệc của xã hội thượng lưu, bánh gato được làm rất đồ sộ và lộng lẫy.
Những vị khách tới đây đều ăn mặc như đang tham dự chương trình thời trang, trang sức và lễ phục lên đến cả trăm vạn, vậy nên sẽ không một ai bôi bánh ngọt bừa bãi.
"Nhìn tôi làm gì?" Cố Kiều Niệm trừng mắt nhìn Cung Dịch.
"Bẩn." Cung Dịch nói một cách không được tự nhiên.
"Trước kia cậu chưa từng chơi như vậy sao?" Cố Kiều Niệm kinh ngạc hỏi.
Cung Dịch lắc đầu.
Cố Kiều Niệm mím môi, trong lòng nảy sinh ý xấu.
"Được, biết rồi, chị sẽ lau cho cậu, ngoan, đừng khó chịu." Nói xong, Cố Kiều Niệm nhón chân đến gần cổ Cung Dịch, sau đó đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi lớp kem.
Cung Dịch càng bối rối hơn, còn có thể như vậy sao?
"Không bẩn nữa."
Cố Kiều Niệm giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cô buông anh ra, sau đó thản nhiên cắt bánh ngọt.
"Nơi này vẫn còn."
Một lát sau, Cung Dịch lại lên tiếng.
Cố Kiều Niệm ngẩng đầu nhìn sang theo bản năng, sau đó trơ mắt nhìn Cung Dịch tự bôi một lớp kem lên môi mình.
Cô lập tức nở nụ cười.
Thấy Cố Kiều Niệm cười, Cung Dịch cũng cười theo.
Cười xong, anh nắm lấy eo Cố Kiều Niệm rồi kéo cô vào trong ngực: "Chị không giúp nữa sao?"
Cố Kiều Niệm hơi ngửa về sau.
"Giúp chứ, sao lại không giúp?"
Dứt lời, Cố Kiều Niệm nhón chân, vừa nhẹ nhàng vừa khiêu khích mà liếm đi lớp kem trên môi anh.
Ăn xong, Cố Kiều Niệm còn không quên khen ngợi: "Ngọt."
Đôi mắt xinh đẹp của Cung Dịch lập tức trở nên sâu hơn.
"Ngọt, vậy thì nếm thêm đi."
Cung Dịch sáp lại gần Cố Kiều Niệm, sau đó chậm rãi nói bên tai cô.
Một chiếc bánh ngọt nho nhỏ có thể làm cho cuộc sống của người yêu ngọt ngào hơn cả chính nó.
Tối nay Cung Dịch đã được thưởng thức Quả Đào Mật vị kem, mềm mại và thanh ngọt khiến người ta vô cùng say mê, muốn ngừng cũng không được.
Đây là lần đầu tiên anh được trải nghiệm cảm giác vui sướng tột độ kể từ khi bản thân có khái niệm về đồ ăn, hơn nữa nó còn ngọt như mật.
Sự hoảng loạn từ sâu trong lòng Cố Kiều Niệm cũng từ từ lắng xuống trong hương vị ngọt ngào và hơi thở của Cung Dịch.
Đêm đã khuya, phòng ngủ hơi bừa bãi,may mà trong phòng sách còn có một chiếc giường nhỏ.
Tắm xong, hai người nằm trên chiếc giường nhỏ ở phòng sách.
Cố Kiều Niệm đã hơi lim dim buồn ngủ.
"Buổi chiều còn phải đi gặp biên kịch của âm mưu phượng hoàng." Cố Kiều Niệm nói: "Cùng đi không?"
"Dĩ nhiên rồi." Âm thanh của Cung Dịch vừa dịu dàng lại vừa cưng chìu, giống như đang dỗ trẻ nhỏ: "Ngủ đi, thời gian vẫn đủ."
"Ừ."
Cố Kiều Niệm gật đầu.
Thực ra chiếc giường khá nhỏ nhưng bọn họ lại ôm nhau rất chặt nên hai bên vẫn còn một ít không gian.
Cung Dịch hôn lên trán và mặt Cố Kiều Niệm, trong lòng tràn ngập vui vẻ.
Cuộc đời của Cung Dịch chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như vậy, anh có cảm giác như mình đã làm xong mọi chuyện, đã có được mọi thứ, những cái khác đều không còn quan trọng nữa.
Một loại dục vọng muốn hủy diệt Cố Kiều Niệm vô cùng đáng sợ dần dần xuất hiện trong máu Cung Dịch.
Anh lập tức tắt đèn trong phòng, mọi thứ xung quanh đều chìm vào bóng tối.
Cung Dịch nhắm mắt, hít thở thật sâu, lúc này sự xúc động đáng sợ trong máu kia mới chậm rãi biến mất.
Lúc nhỏ, Cung Dịch vẫn luôn không hiểu câu nói của Trương Họa Nguyệt, không hiểu cái gọi là càng yêu thì càng muốn phá hủy nghĩa là gì.
Anh hỏi thầy, thầy nói: "Đối với một vài người, điểm cuối của yêu và hận đều là hủy diệt."
Trong bóng tối, Cung Dịch ôm Cố Kiều Niệm, trong lòng cảm thấy hơi vô lý.
Anh thật sự rất giống Trương Họa Nguyệt, bà ta là người như vậy, anh cũng từng cho rằng mình không giống bà ta.
...
Hôm sau, lúc Cố Kiều Niệm tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Cung Dịch cũng không còn ở trên giường.
Cô chậm rãi bò dậy.
Tối hôm qua, xuất phát từ đủ mọi nguyên nhân, cô và Cung Dịch đều dùng sức quá mạnh khiến cả người nhũn ra.
Cố Kiều Niệm xuống giường, dùng chân lục lọi trên đất một lúc cũng không tìm thấy giày.
Quá rắc rối! Cô dứt khoát không xỏ nữa, mê mê mang mang mà đi ra ngoài.
Vừa mới đi tới cửa, cửa phòng sách đã mở ra.
Cung Dịch định đi gọi Cố Kiều Niệm dậy, thấy cô để chân trần, anh lập tức bế cô lên rồi lại đặt xuống giường.
"Nền nhà lạnh."
"Em trai, nắng mùa thu tới rồi, lạnh gì chứ?" Cố Kiều Niệm lầm bầm nói.
"Lạnh lắm."
Cung Dịch ngồi xổm tìm dép cho Cố Kiều Niệm, sau đó xỏ vào.
"Không xỏ."
Đến khi Cung Dịch đứng dậy, Cố Kiều Niệm đã đá bay dép.
Cung Dịch: "..."
Cố Kiều Niệm ngửa đầu nhìn Cung Dịch:
"Chân tôi nhũn ra rồi, không muốn đi, cậu ôm tôi."
Đây không phải là chị gái biết bám người, biết nũng nịu mà Cung Dịch vẫn hằng ao ước sao?
Anh lập tức đá văng dép, sau đó ôm lấy Cố Kiều Niệm: "Đi đâu?"
"Đói rồi." Cố Kiều Niệm trả lời không hề đúng trọng tâm.
Đừng thấy tối qua cô ăn nhiều thứ, còn làm một cái bánh ngọt, thật ra cô chả ăn được mấy, thể lực lại tiêu hao rất nhiều.
Vừa rồi cũng vì đói nên cô mới tỉnh dậy.
"Vậy muốn ăn bánh ngọt sao?" Cung Dịch hỏi.
Cố Kiều Niệm: "..."
Sau đó cô sờ tai Cung Dịch, nghiêm túc cảnh cáo: "Nhóc ngoan, trong một tháng tới, bánh ngọt sẽ trở thành một từ cấm giữa hai chúng ta có được không?"