Mục lục
Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ người làm rũ mắt.



“Cô chủ, bệnh viện này nói… cô đã vào danh sách đen của tất cả các công ty thuộc tập đoàn của họ, thế nên họ sẽ không cung cấp dịch vụ cho chúng ta.”



“Danh sách đen gì cơ? Cô biết bệnh viện này thuộc tập đoàn nào không?” Trần Ninh Ninh cắn răng: “Lucifer ấy! Là tập đoàn tài chính Lucifer! Tôi cũng không đắc tội với bọn họ, sao có thể bị vào danh sách đen!”



“Thế nhưng họ thật sự nói như thế.”



“Tôi thấy cô bị Cố Kiều Niệm mua chuộc, nghĩ tôi ngu sao. Không muốn tôi chữa trị ở bệnh viện tốt như thế, sợ tôi cướp mất ngọn gió của Cố Kiều Niệm sao?” Trần Ninh Ninh nói xong, lập tức đẩy nữ người làm ra.



Sải bước đi về phía nhân viên lễ tân.



Mấy phút sau.



Trần Ninh Ninh và nữ người làm bị bảo vệ đuổi ra ngoài.



“Thật xin lỗi không thể cung cấp sự phục vụ vừa ý cho cô, nếu như cô có bất kỳ ý kiến hoặc đề nghị nào có thể trực tiếp khiếu nại đến trụ sở chính của tập đoàn.”



An ninh đuổi người.



Để lại một câu theo thông lệ, xoay người định đi.



Đi được một bước, xoay đầu lại, chê trách nhìn Trần Ninh Ninh: “Chẳng phải đầu thai với đầu tiên hôi hám sao? Xem mạng người như cỏ rác, một cô gái tốt như thế lại bị cô dày vò thành người thực vật! Chẳng trách bị huỷ dung! Đáng đời!”



“Anh!”



Trần Ninh Ninh nói xong lại muốn quay lại.



Bảo vệ đuổi thẳng Trần Ninh Ninh ra khỏi bệnh viện.



Vào lúc này, Trần Ninh Ninh đang đứng ven đường người đến người đi.



Giờ cao điểm.



Có rất nhiều người.



“Đây không phải là Trần Ninh Ninh trên internet sao?”



“Này? Đúng rồi!”



Có người nhanh chóng nhìn thấy tranh chấp ở nơi này, nhìn sang, hơn nữa cũng nhanh chóng phát hiện ra Trần Ninh Ninh.



Trần Ninh Ninh hoảng sợ không thôi.



Lập tức ôm mặt chạy lên xe.



Nữ người làm chậm một bước, Trần Ninh Ninh đóng cửa lại, trực tiếp bảo tài xế lái xe rời đi.



Bỏ lại nữ người làm đứng một mình tại chỗ, bối rối.



*



Các cảnh quay hôm nay quay thuận lợi.



Chưa tới tám giờ đã hoàn thành công việc.



Một giây trước khi đạo diễn hô ngừng, Cố Kiều Niệm còn tràn đầy sinh lực, cực kỳ ác liệt.



Kết thúc quay phim.



Nhân viên dây cáp Uy Á thả Cố Kiều Niệm xuống.



Cả người Cố Kiều Niệm lập tức đơ ra.



Hết một ngày.



Cô có làm bằng sắt cũng mệt mỏi.



Chu Chu vội vàng tiến lên.



“Hoàn thành rồi, hoàn thành công việc rồi.” Chu Chu vội vàng nói.



Tháo dây cáp đóng phim xuống.



Cố Kiều Niệm cảm ơn nhân viên dây cáp, nhận lấy ly nước trong tay Chu Chu, uống một ngụm lớn.



“Cung Dịch vẫn còn ở tổ kia sao?”



Các phân đoạn cuối cùng, Cố Kiều Niệm và Cung Dịch không ở trong cùng tổ.



“Dường như bị kéo dào.” Chu Chu thấp giọng: “Kia, Trần Ninh Ninh lên hot search.”



Cố Kiều Niệm hơi nhíu mày: “Vì sao?”



“Bạo lực học đường.” Chu Chu nói: “Còn có việc này, hiện giờ chuyện ầm ĩ nhất trong giới nổi tiếng chính là chuyện bạo lực học đường. Nghe nói cô gái kia, trước khi thi chuyển cấp một ngày đã bị buộc không còn cách nào khác, nhảy lầu, bây giờ là người thực vật không có tri giác.”



Chân mày Cố Kiều Niệm nhíu chặc hơn.



Đây là loại súc vật gì thế?



“Trở về rồi nói.”



“Được.”



Cố Kiều Niệm làm theo lệ, đi tìm đạo diễn xem lại các cảnh quay hôm nay.



Trao đổi với đạo diễn một chút, ông ta cảm thấy cần phải làm chi tiết hơn ở một vài chỗ.



Trên đường.



Cô xem đại khái một chút, hotsearch liên quan tới Trần Ninh Ninh.



“Cung Dịch làm sao?” Chu Chu nhỏ giọng nói.



Cố Kiều Niệm cất điện thoại đi.



“Hẳn là vậy, buổi sáng tôi thấy cậu ấy vô cùng tức giận.”



“Có sao?” Chu Chu suy nghĩ lại một chút: “Mặt cậu ấy chả có biểu cảm gì.”



Cố Kiều Niệm uống một ngụm nước: “Không có biểu cảm gì, không có nghĩa là không tức giận.”



Chu Chu: “…”



Chẳng hiểu nổi mấy người đang yêu đương, sao có thể xuyên qua vẻ mặt bình thường hiểu được người đó đang tức giận.



Sau khi trở về chỗ ở.



Điều khiến Cố Kiều Niệm bất ngờ chính là.



Tư Hân Nhiễm… vẫn chưa tỉnh ngủ.



Cô đi tới bên cạnh Tư Hân Nhiễm, thăm dò hơi thở của cô ta.



Vẫn đang thở đều đều.



Cô quay đầu hỏi bác sĩ: “Chắc chắn chỉ là ngủ thôi?”



Bác sĩ bất lực gật đầu một cái: “Đúng thế, chỉ là ngủ thôi.”



Cố Kiều Niệm mím môi một cái, vẫn có hơi lo lắng: “Cứ luôn ngủ như thế, không ăn cũng không sao? Một hồi ăn tối xong phải gọi em ấy dậy ăn chút gì đó.”



“Cô Cố yên tâm, cô ấy chỉ mệt mỏi mà thôi, ngủ đủ là tốt rồi.” Nguyên Giang Vãn dịu dàng nói.



Cố Kiều Niệm nhìn về phía bà ấy, cười gật đầu một cái, sau đó mấy người lập tức rời khỏi phòng.



Chu Chu sợ Nguyên Giang Vãn buồn chán.



Lúc rời đi vào buổi sáng cô ấy đã để máy tính lại, còn mở sẵn một số phim truyền hình và phim điện ảnh.



Mặc dù phản ứng của Nguyên Giang Vãn trở nên chậm chạp.



Nhưng năng lực học tập cũng không tệ.



Chơi đùa một ngày.



Ipad dùng thế nào, bà ấy làm bảy bảy bốn chín lần cũng quen.



Rời khỏi phòng Tư Hân Nhiễm.



Cố Kiều Niệm lăn trong bùn đất cả một ngày, lập tức đi tắm.



Chu Chu lại nói chuyện với Nguyên Giang Vãn.



Thành thật mà nói.



Chu Chu vẫn hơi sợ Nguyên Giang Vãn.



Trong thôn của họ, trước đó cũng có một người phụ nữ điên, khi đó Chu Chu vẫn còn rất nhỏ.



Có một lần tan học, cô ấy về nhà một mình.



Đi được nửa đường gặp phải người phụ nữ điên.



Người phụ nữ điên đó cầm cục đá lập tức chạy theo đánh cô ấy.



Cũng có thể xem như bóng ma tâm lý tuổi thơ.



“Cô Chu, hôm nay tôi học được một chút cách dùng của cái này.” Nguyện Giang Vãn ngồi bên cạnh Chu Chu, nói chuyện vô cùng dịu dàng, ấm áp: “Có nhiều chỗ vẫn chưa biết dùng, có thể phiền cô dạy tôi một chút được không?”



Chu Chu sững sờ.



Sau đó vội vàng gật đầu.



Lúc Cố Kiều Niệm tắm xong bước ra.



Nguyên Giang Vãn đã học được cách dùng wechat thế nào, dùng weibo ra sao.



Còn tìm kiếm tên của Cố Kiều Niệm trên thanh tìm kiếm.



Biết Cố Kiều Niệm là một diễn viên rất lợi hại.



Bà ấy nhìn thấy Cố Kiều Niệm đi tới.



Lập tức khen ngợi cô.



Mặt Cố Kiều Niệm hơi đỏ: “Đó là vinh dự góp nhặt được khi còn bé, mấy năm qua hoang phế, gần đây mới trở lại.”



Đang nói.



Điện thoại di động Cố Kiều Niệm reo lên.



Cô lấy ra xem tên gọi.



Đau đầu.



Là tổng giám đốc Nghiêm kiên nhẫn không chịu bỏ qua của chúng ta.



Cố Kiều Niệm nhận.



“Kiều Niệm, tan làm chưa? Tôi mới rời khỏi bệnh viện, có thể xem như đã qua cơn nguy kịch.”



Nghiêm Trình Thành ở bên kia, hoàn toàn Cố Kiều Niệm quan tâm đến anh ấy, bản thân mình bắt đầu báo cáo tình hình.



“Vậy chúc mừng.”



Trong lòng Cố Kiều Niệm rất xấu.



Thái độ cũng tốt hơn nhiều.



“Cô không tức giận chứ?” Nghiêm Trình Thành lại hỏi.



“Tổng giám đốc Nghiêm nói quá rồi, tôi không tức giận.”



Cố Kiều Niệm nói chuyện, đưa mắt nhìn Nguyên Giang Vãn.



Chuyện này.



Sớm muộn gì Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc cũng biết.



“Không giận là tốt rồi!” Nghiêm Trình Thành vui vẻ nói: “Tư Bắc đang ở cạnh tôi đây, cậu ấy muốn nói chuyện với cô một chút này.”



Cố Kiều Niệm: “…”



Cô đáp một tiếng.



Một lát sau, giọng nói Tư Bắc truyền tới ở đầu dây bên kia: “Cô Cố, tôi là Tư Bắc.”



“Tôi biết.”



“Hôm qua cảm xúc của tôi không tốt lắm, buộc lão Nghiêm phải làm chuyện không nên làm, hy vọng cô không để ý.” Tư Bắc tự sám hối, nói: “Tôi đã suy nghĩ cả một đêm, cũng cảm thấy mình không phải một món đồ, Cung Dịch phá vỡ nguyên tắc giúp tôi uy hiếp cha tôi thế mà tôi còn nghi ngờ cậu ấy giấu vô và em gái đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK