Trong lòng Cố Kiều Niệm là một bầu tâm sự.
Cô cùng Chu Chu đã thương lượng xong là chờ cảnh quay của diễn viên phụ xong thì trở lại ký âm mưu phượng hoàng, rồi trực tiếp đến thành phố Dung chờ quay.
Có điều…
Ai ngờ, sau khi cô trở về, cô lại làm hòa với Cung Dịch.
Hơn nữa cô mê mệt cam chịu số phận trước thể xác và sự đáng yêu của Cung Dịch.
Cho nên, kế hoạch đến thành phố Dung bị gác lại.
Trong thời gian này, Chu Chu còn nói về hai quảng cáo và hai quyển tạp chí tiếp theo.
Về quảng cáo, một cái là người đại diện chính thức cho sản phẩm dưỡng da cao cấp.
Một cái là người đại diện thực phẩm của một thương hiệu quốc gia lâu đời.
Về tạp chí, một quyển là trang bìa của một trong năm tạp chí phụ nữ.
Một quyển là ấn bản quý đầu tiên của quý mới của tạp chí đàn ông hàng đầu.
Tóm lại, dù là người đại diện hay là tạp chí, cái nào cũng làm cho người ta hâm mộ.
Quay chụp tạp chí đàn ông hàng đầu được sắp xếp vào tối hôm nay.
Sau bữa ăn sáng.
Chu Chu bắt đầu vùi đầu xử lý các việc chất đống như núi.
Cố Kiều Niệm vùi đầu đọc kịch bản.
Tư Hân Nhiễm cũng không làm loạn.
Nhà Cố Kiều Niệm không có máy chơi game, Tư Hân Nhiễm ăn sáng xong thì đặt hàng mua đồ, tốn ba trăm phí giao hàng, đồ sẽ được giao trong vòng nửa tiếng.
Sau đó.
Tư Hân Nhiễm trốn ở trong phòng chơi game.
Cung Dịch đưa cơm trưa tới.
Sau bữa ăn sáng, Chu Chu góp ý với Cung Dịch, sau đó liệt kê cho Cung Dịch ăn thức ăn gì để không béo lên.
Mấy món Cung Dịch sai người ta đưa tới đều là thịt gà, thịt trâu, cá, các đồ ăn không béo.
Mùi vị vẫn là đầu bếp Michelin ba sao nấu chính, nên tất nhiên ăn rất ngon.
Sau bữa trưa.
Chu Chu ra ngoài một chuyến.
Cố Kiều Niệm và Tư Hân Nhiễm vẫn ở trạng thái không ai quấy rầy ai.
Nhưng Tư Hân Nhiễm đang mua vài bộ quần áo ở một cửa hàng sang trọng gần đó, bảo nhân viên cửa hàng đưa tới.
Tới gần bốn giờ.
Chu Chu trở về từ bên ngoài.
"Trường quay đã chuẩn bị xong hết rồi." Chu Chu vô cùng lo lắng nói gì đó với Cố Kiều Niệm: “Tiểu Cổ đã qua đội người mẫu, chúng ta cũng phải nắm chặt."
"Tôi biết rồi."
Cố Kiều Niệm đáp một tiếng.
Cô vừa đứng dậy vừa vươn vai, Tư Hân Nhiễm đi ra từ trong phòng với bộ quần áo chỉnh tề.
"Cô cũng phải ra ngoài?" Cố Kiều Niệm hỏi.
"Tôi và các chị cùng nơi." Tư Hân Nhiễm nhìn cô với ánh mắt vô tội, khôn khéo nói.
"Ai nói muốn đưa cô đi cùng?" Cố Kiều Niệm cảnh giác cau mày.
"Tôi không muốn đi một mình." Tư Hân Nhiễm cúi đầu xuống, túm vạt áo nói.
"Bớt tỏ ra đáng thương đi." Cố Kiều Niệm liếc Tư Hân Nhiễm: “Tôi đi làm việc, không phải là đi chơi."
"Tôi bảo đảm sẽ nghe lời!" Tư Hân Nhiễm lập tức giơ tay thề: “Nếu tôi rước lấy phiền phức cho chị, tối nay chị cứ ném tôi ra ngoài đi!"
Cố Kiều Niệm bất lực nhìn về phía Chu Chu.
Tư Hân Nhiễm biết xem sắc mặt, lập tức ôm lấy cánh tay Chu Chu, dán gò má lên cánh tay Chu Chu.
Cái khác thì Tư Hân Nhiễm khó nói được, nhưng từ nhỏ đến lớn giỏi nũng nịu nhất.
"Chị, chị để cho tôi đi đi, một mình tôi ở nơi xa lạ này sợ lắm."
Chu Chu: "..."
Cứ như vậy.
Tư Hân Nhiễm chiến thằng bằng việc nũng nịu, vui vẻ đi theo Cố Kiều Niệm và Chu Chu ra ngoài.
"Tôi đã từng quay tạp chí!" Tư Hân Nhiễm ở trên xe nói: “Khi đó tôi mới năm tuổi, những đồ trang sức cao cấp đều được ông bà cất giữ."
"Tôi có ấn tượng!" Chu Chu vội vàng nói: “Cô mặc một cái váy công chúa màu trắng, trên đầu còn đội vương miện công chúa xa hoa, xung quanh nào là ngọc bích, kim cương, hồng ngọc, đá ngọc, ngọc trai khổng lồ!"
"Đó chính là tôi!" Tư Hân Nhiễm giả vờ vỗ nhè nhẹ lên ngực mình.
Chu Chu giơ ngón tay cái lên.
Nhưng trong lòng suy nghĩ, sao thiên sứ nhỏ đáng yêu như vậy lớn lên là Hỗn Thế Ma Vương được chứ?
"Trên đầu tôi không phải là vương miện công chúa." Sau đó Tư Hân Nhiễm nói: “Đó là khi cô tôi ra đời, không biết vương thất quốc gia nào đưa cho, là vương phi đeo!"
"Cô của cô?" Cố Kiều Niệm nhìn về phía Tư Hân Nhiễm.
Tư Hân Nhiễm sửng sốt một lúc, sau đó né tránh ánh mắt của Cố Kiều Niệm: "Tại sao còn chưa đến?"
Cố Kiều Niệm không nhìn nữa.
Cô Tư Hân Nhiễm nói chắc là bây giờ đã điên rồi, cô đã gặp người kia nhỉ?
Ra đời đã được vương thất tặng vương miện kim cương, hẳn là rất được xem trọng mới đúng, sao lại rơi vào kết quả bây giờ chứ?
Xe lái về phía trước trong chốc lát.
Tư Hân Nhiễm nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lúc, cũng không biết nghĩ tới điều gì, nhìn Cố Kiều Niệm, sau đó nói: "Cô tôi vốn phải gả cho vương tử làm vương phi, lúc cô tôi ra đời đã quyết định rồi."
Cố Kiều Niệm lại nhìn về phía Tư Hân Nhiễm lần nữa.
Biểu cảm của Tư Hân Nhiễm có hơi mất mát.
"Nhưng sau đó cô tôi bị bệnh... cho đến bây giờ vẫn không khỏe."
Cố Kiều Niệm suy nghĩ một chút, vẫn thành thật nói: "Tôi đã gặp cô của cô."
Tư Hân Nhiễm lập tức kinh ngạc: "Chị đã gặp cô tôi?"
"Lần trước ghi hình chương trình, tôi đến hải đảo đó." Cố Kiều Niệm tóm tắt giản lược.
"Chị không bị hù dọa chứ?" Tư Hân Nhiễm vội vàng hỏi.
Hình như rất sợ Cố Kiều Niệm sẽ sợ cô mình.
"Khá ổn." Cố Kiều Niệm lắc đầu.
"Vậy thì tốt." Tư Hân Nhiễm thở phào nhẹ nhõm: “Cô tôi bình thường không bị bệnh, cô rất dịu dàng. Rất tốt."
"Cô lo lắng cái gì?" Cố Kiều Niệm cười hỏi.
"Tôi lo lắng sao?" Tư Hân Nhiễm nuốt nước miếng.
Nhìn cũng không quá lo lắng.
Lúc này, Cố Kiều Niệm chỉ cho là cô gái này không muốn người khác cảm thấy mình có một người cô điên.
Sao cô có thể nghĩ ra được.
Từ tối hôm qua cô thu nhận Tư Hân Nhiễm, Tư Hân Nhiễm đã để mắt tới cô.
Tư Hân Nhiễm vẫn không từ bỏ cứu cô mình.
Nhưng sau khi cứu, mình có thể mang cô đi đâu?
Dẫu sao... tất cả thứ mình có đều là cha cho.
Mình lại nhỏ như vậy.
Thoát khỏi cha thì có thể đi tìm ai?
Nghiêm Trình Thành không được, cha nhất định sẽ nghĩ ra mình đi tìm Nghiêm Trình Thành.
Nếu nhất định phải tìm người hỗ trợ.
Nhất định phải là người mà cha đánh chết cũng không nghĩ tới.
Ví dụ như...
Sao nữ Cố Kiều Niệm.
Mọi người đều biết Tư Hân Nhiễm không thích những ngôi sao õng ẹo nhất.
Vừa nảy ra suy nghĩ này, Tư Hân Nhiễm quyết định là Cố Kiều Niệm, đại khái không tới năm phút.
Tư Hân Nhiễm không biết vì sao mình tin tưởng Cố Kiều Niệm.
Có lẽ là bởi vì cô là người Cung Dịch chọn.
Tên Cung Dịch đó sẽ không nhìn sót cái gì cả.
Tóm lại.
Tư Hân Nhiễm cảm thấy giao cô mình cho cô nhất định là an toàn!
"Cô rất lo lắng." Chu Chu ngẩng đầu nhìn lên từ lịch quay trong tay.
"Đó là tôi sợ chị!" Tư Hân Nhiễm há mồm bắt đầu nói bậy, trực tiếp ụp nồi cho Cố Kiều Niệm.
"Liên quan tới gì tôi?" Cố Kiều Niệm không hiểu.
"Tôi sợ tôi nói bậy thì chị đánh tôi!" Tư Hân Nhiễm nói có lý chẳng sợ: “Cũng không phải là chị không đánh."
Cố Kiều Niệm: "..."
Xong rồi.
Cach nhau ba tuổi.
Không cùng vai vế.
Tính toán một chút.
Cũng không thể đánh mình thật.
Xong rồi!