“Chi Chi, kinh khủng quá, cậu nhanh lên mạng xem đi, video quảng cáo của chúng ta vậy mà được hơn một trăm triệu lượt xem rồi, leo thẳng lên đầu bảng hotsearch!”
Khương Chi Chi muốn hỏi gì đó, nhưng Du Ánh chỉ kích động đến hét lên “a a a”.
Cô tìm video rồi mở ra, góc dưới bên trái cho thấy lượt xem đã lên tới một trăm mười triệu.
Dù đã có chuẩn bị trước, Khương Chi Chi cũng bị con số này làm cho giật mình.
Khương Chi Chi lập tức quay lại điện thoại dặn dò: “Chúng ta lập tức thông báo cho nhà xưởng chế biến Nguyên Thị tiếp tục hoạt động hết công suất, vẫn phải liên hệ các nhà xưởng chế biến khác để dự bị, sau này chắc chắn sản xuất không kịp.”
“Tớ biết mà, tớ đã liên hệ rồi, hôm nay còn có mấy nhân viên chăm sóc khách hàng tới nhận việc, cũng cần theo dõi dịch vụ bán hàng.” Du Ánh nhanh chóng gật đầu, sau đó vô cùng lo lắng nói: “Ôi, tớ phải hẹn vài buổi phỏng vấn ngay, Chi Chi, không thèm nghe cậu nói nữa! Ha ha, bà đây lại có cảm giác được bay lên trời rồi, cảm giác này thật tuyệt.”
“Cố lên, bên này tớ cũng sẽ tìm thêm nhà máy chế biến mới.”
Khương Chi Chi cười cúp điện thoại, sau đó ấn mở bình luận, lướt xem bình luận.
Nhưng cô không nhìn thấy bình luận mà mình muốn, ví dụ như: “Oa, bộ quyền pháp này quen mắt quá.” các loại.
Xem ra, vẫn không hề có chút tin tức nào của thầy.
Thầy à, rốt cuộc thì thầy đang ở đâu vậy…
…
“Không nha không nha, con muốn chị tiên nữ, không gặp được chị tiên nữ, con sẽ không ăn cơm cơm!”
Trong biệt thự trên núi Nguyên Thị, Nguyên Gia ngồi cạnh bàn ăn, vô cùng ầm ĩ.
Dù nói cái gì cậu ta cũng không chịu ăn cơm, trừ khi dẫn cậu ta đi gặp Khương Chi Chi.
Nguyên Thường Tĩnh cũng không ngờ rằng con trai mình lại có thể quan tâm Khương Chi Chi đến như vậy.
Nhớ tới lúc ở nhà họ Khương xảy ra chuyện không vui đó, cảm giác chán ghét trong lòng lại tăng lên.
“Gia Gia ngoan, chị tiên nữ con muốn gặp có việc bận nên không thể tới được, chờ hai con kết hôn thì có thể gặp mỗi ngày rồi.”
“Vậy Gia Gia muốn kết hôn ngay bây giờ, con muốn gặp chị tiên nữ ngay lập tức!” Nguyên Gia không chịu buông tha, đập vỡ rất nhiều đồ gốm sứ đắt tiền.
Vốn dĩ Nguyên Thường Tĩnh không khống chế nổi cậu ta, dỗ vài câu đã cảm thấy tức giận.
“Chị tiên nữ chó má gì, chỉ là cái đồ mập mạp thôi, mẹ nhìn còn thấy ngấy!”
“Thường Tĩnh!”
Nguyễn Lam ở một bên giúp đỡ, vất vả lắm mới dụ dỗ được Nguyên Gia đi chỗ khác.
Nhìn cái bàn bừa bộn, Nguyễn Lam thương lượng với Nguyên Thường Tĩnh: “Ài, được rồi, chúng ta dời ngày kết hôn lên sớm hơn đi, xem như tìm bảo mẫu cho Nguyên Gia thôi.”
“Vậy cũng tốt, thời gian này con chịu đủ rồi!”
Nguyên Thường Tĩnh thở dài một tiếng, từ lúc chị ta ly hôn mang theo con rời đi, đó là những nỗi đau vô hạn.
Cũng tốt, cái đồ mập mạp chết tiệt kia, cũng phải để cô thử qua mùi vị này!
Thế là Nguyễn Thường Tĩnh lập tức kêu người thông báo cho nhà họ Khương, bọn họ muốn kết hôn sớm hơn dự định.
Phương Như Phượng nghe xong nhắm mắt thật lâu, thở dài gọi Khương Chi Chi đến.
“Chi Chi, nhà họ Nguyên mới cho người tới nói, sắp tới sẽ thương lượng xong ngày tổ chức đám cưới, có thể sẽ tổ chức sớm hơn dự định.”
Khương Chi Chi nheo mắt lại: “Cháu muốn sản nghiệp của mẹ cháu, ngay bây giờ.”
Phương Như Phượng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu mới nói: “… Được.”
Nửa giờ sau, khi nhìn văn kiện trong tay, Khương Chi Chi nhẹ nhàng nhíu mày.
Thật ra sản nghiệp của mẹ Sở Niệm Từ không nhiều, chỉ có một nhà xưởng chế biến và một công ty giải trí.
Ánh mắt yên lặng lướt qua hai vòng, cuối cùng dừng lại ở một nơi gọi là nhà xưởng chế biến thực phẩm Nghệ Văn, ánh mắt từ từ sáng lên!
Quá tốt rồi, sản phẩm giảm béo của cô đang cần càng nhiều nhà xưởng chế biến càng tốt!
Cô không hề do dự đón xe đi đến nhà xưởng chế biến Nghệ Văn, còn cái hôn sự chó má gì đó, cô cũng lười nghĩ tới.
Dựa theo chỉ dẫn của bản đồ điện thoại, rất nhanh đã tới nơi.
Sau khi chứng minh rõ thân phận thì cô thuận lợi đi thẳng đến văn phòng của trưởng xưởng, đáy mắt hiện lên vẻ suy nghĩ.
Trên đường tới, cô đã xem xét rất rõ ràng, mặc dù những năm gần đây lợi nhuận nhà xưởng chế biến thực phẩm Nghệ Văn này bình thường, nhưng xét về tổng thể thì cũng xem như vẫn ổn.
Chỉ cần cố gắng kinh doanh thật tốt, hoàn toàn có thể trở thành chỗ dựa vững chắc và mạnh mẽ cho Phù Sinh của cô!
Khương Chi Chi vốn định gõ cửa đi vào, lại phát hiện cửa chính mở rộng ra.
Sau bàn làm việc là một bóng người bận rộn, rất dễ nhìn thấy, trong giây phút người đó ngẩng đầu lên, Khương Chi Chi cứng đờ ngay tại chỗ.
Dì Lữ Nguyệt?
Đối mặt với khuôn mặt quen thuộc này, cô giống như trở về lúc trước một lần nữa.
Dù đã sống lại một đời, cô cũng nhớ rõ ràng, mặc dù kiếp trước cô có suy nghĩ muốn mở công ty, nhưng trong tay không hề có vốn để bắt đầu, nửa bước cũng khó đi.
Nhưng ngay lúc này, một người phụ nữ tên là Lữ Nguyệt tìm tới cửa, nói từ đường dây khác biết được cô có suy nghĩ muốn lập nghiệp, cảm thấy hứng thú, tình nguyện lấy danh nghĩa nhà đầu tư tư nhân, cung cấp trợ giúp cho cô.
Không có người cho cô số tiền đầu tiên, bằng thực lực trước đây của cô, căn bản không có cách nào mở công ty được.
Trong mắt Khương Chi Chi, Lữ Nguyệt không chỉ là một nhà đầu tư, mọi thứ trong sinh hoạt cũng quan tâm cô, càng làm cô bối rối vô cùng.
Nhưng hôm nay, vậy mà dì Lữ Nguyệt lại xuất hiện trong công ty của mẹ cô?
Cô đưa tay nhẹ nhàng gõ lên cửa gỗ rắn chắc.
Lữ Nguyệt đang ở trong phòng bận bịu theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, sau khi nhìn thấy Khương Chi Chi thì khuôn mặt hiện lên vẻ giật mình: “Niệm Từ…”
Quả nhiên dì Lữ Nguyệt và mẹ có quen biết!
Mặc dù đã có suy đoán từ trước, nhưng khi nghe bà ấy gọi cái tên này, không hiểu sao Khương Chi Chi vẫn cảm thấy có chút buồn, đi thẳng tới trước mặt Lữ Nguyệt.
Lúc này Lữ Nguyệt đã kịp phản ứng lại, bạn tốt nhiều năm của bà ấy, Sở Niệm Từ đã bị chôn vùi trong vụ tai nạn ngoài ý muốn từ mười mấy năm trước, như vậy người trước mặt bà ấy bây giờ chính là…
“Cháu… Là Chi Chi phải không?”
Khi nhìn chằm chằm Khương Chi Chi, khuôn mặt Lữ Nguyệt hiện lên vẻ hoài niệm: “Khi còn bé dì còn ôm cháu đấy, nháy mắt cháu đã lớn như vậy.”
Khương Chi Chi cảm thấy cổ họng như bị nghẹn lại, buồn phiền nói: “Sao mới gặp lần đầu mà dì đã nhận ra cháu vậy?”
Ở đời này, đây là lần đầu tiên cô gặp dì Lữ Nguyệt.
“Vẻ bề ngoài của cháu và mẹ cháu rất giống nhau.” Lữ Nguyệt cười nhẹ, lên tiếng nói: “Đôi mắt của hai mẹ con cháu, cứ như từ một khuôn đúc ra vậy.”
Đều là đôi mắt đào hoa hơi rủ xuống, cười rộ lên như ánh trăng lưỡi liềm cong cong, muốn người ta không chú ý cũng khó khăn.
Cuối cùng, Lữ Nguyệt mới nhớ tới mình vẫn chưa nói rõ thân phận của mình cho Khương Chi Chi biết.
“Dì tên là Lữ Nguyệt, cháu có thể gọi dì là dì Nguyệt, là bạn tốt của mẹ cháu khi còn sống, hiện tại đang giúp mẹ cháu quản lý một số sản nghiệp.”
“Dì Nguyệt, hôm nay cháu đến đây, vì muốn tiếp quản nhà xưởng chế biến thực phẩm Nghệ Văn.” Khương Chi Chi nói rõ ý đồ mình đến đây cho Lữ Nguyệt nghe.
Tiếp theo, cô đưa tài liệu đã chuẩn bị trước đó ra.
Lữ Nguyệt tùy tiện lật xem hai trang, có chút kinh sợ nói: “… Chi Chi, đây đều là cháu nghĩ ra sao?”
“Dì Nguyệt, không giấu gì dì, thật ra cháu đang mở một công ty làm đẹp, hiện tại đang trong giai đoạn chủ yếu phát triển thực phẩm làm đẹp và giảm cân, đúng lúc đang cần Nghệ Văn giúp.”
Khương Chi Chi thản nhiên làm rõ, mặc dù vẫn đang hợp tác với nhà xưởng của nhà họ Nguyên bên kia, nhưng bây giờ đang trong thời kì có nhiều đơn đặt hàng, tốc độ sản xuất của Nguyên Thị sẽ không vì tờ danh sách của cô mà sản xuất ra nhiều sản phẩm hơn.
Nếu như cô có nhà xưởng chế biến thực phẩm do cô trực tiếp điều hành, như vậy thì cho dù là việc phát triển sản phẩm sau này, vẫn tương đối thoải mái hơn một chút.
“Đây là sản nghiệp của Niệm Từ, bây giờ có cháu kế thừa, đương nhiên dì không có ý kiến.”
Lữ Nguyệt trịnh trọng gật đầu, ngẩng đầu lên, nhìn cô bé hơi mập mạp trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy bùi ngùi.
Không hổ là con gái của Niệm Từ mà…