Cố Kiều Niệm chợt nghĩ đến câu nói kia của Chu Chu.
Ngây thơ lại lãng mạn.
Cô rủ mi mắt, khóe miệng khẽ giật giật.
Người sống trong những lời nói dối quá lâu sẽ mang đầy lòng nghi ngờ đối với thế giới, Cố Kiều Niệm không tin là sẽ có người thật sự thích cô đến vậy.
Suy cho cùng, có lẽ kia chỉ là một trong nghìn bẫy rập của cậu nhóc này mà thôi.
Tiếp tục tham gia thi đấu, dùng mắt trần cũng thấy được tương lai xán lạn, sao anh có thể buông bỏ được?
“Đừng nói nhảm.” Cố Kiều Niệm nói: “Đừng luyện tập muộn quá, nghỉ sớm một chút.”
“Biết rồi.”
Cung Dịch cũng không cắn mãi câu kia, đáp lời.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Ngắt điện thoại, Cố Kiều Niệm ngã ra giường lớn mềm mại.
Cô thất thần nhìn lên ngọn đèn trên trần nhà, hồi lâu sau chợt chớp chớp mắt.
Thực lòng mà nói thì khi vừa nghe Cung Dịch bảo vì muốn yêu đương với cô mà muốn bỏ thi đấu, lòng Cố Kiều Niệm đã thoáng điên cuồng rung động.
Người như Cung Dịch nói muốn yêu đương với cô, còn không rung động thì hẳn là tượng Phật bằng đá rồi?
“Cực cho cậu bạn nhỏ nha.” Cố Kiều Niệm cảm khái.
Nắm lấy chăn bọc lấy mình thật chặt.
Ngủ một giấc, quên khoảnh khắc rung động kia đi.
…
Đêm khuya, Cung Dịch đã ra khỏi trại huấn luyện, tiến đến nhà Nghiêm Trình Thành.
Sau khi anh nói rõ ý mình, Nghiêm Trình Thành bắt đầu điên cuồng túm tóc.
“Anh hai à, một phần ba nhiệt độ của chương trình là nhờ cậu đó, bây giờ cậu bỏ thi đấu, tôi hỏng việc thì phải làm sao đây?”
“Tôi đã để nhà phân tích của mình làm một phần số liệu.” Cung Dịch đẩy iPad ra trước mặt Nghiêm Trình Thành: “Giai đoạn trước cậu tuyển người rất đúng chỗ, số liệu của các thực tập sinh phân bố đều đều, tôi bỏ thi đấu không ảnh hưởng gì mấy.”
“Cậu nhỏ ơi, cậu nói tôi nghe chút xem, lý do đâu?” Nghiêm Trình Thành hỏi.
Cung Dịch bình tĩnh: “Tôi vừa nghe được rằng idol không thể nói chuyện yêu đương.”
“Chỉ có thế?” Nghiêm Trình Thành khiếp sợ nhìn Cung Dịch: “Để tôi phiên dịch câu nói này cho cậu nghe chút nhé, trên thực tế idol không thể công khai nói chuyện yêu đương, nhưng chỉ cần cậu không để cho fan biết là được rồi.”
Nói xong, Nghiêm Trình Thành ngồi xuống, bắt đầu bẻ ngón tay.
Đếm xem hiện tại trong những nghệ sĩ tuyến đầu có bao nhiêu người đang âm thầm yêu đương.
“Tôi đã quyết định rồi.” Cung Dịch nghe xong, vẫn một câu nói kia, muốn bỏ thi đấu.
“Vì cái gì chứ?” Nghiêm Trình Thành kêu thảm hỏi.
“Không muốn lén lút yêu đương.” Cung Dịch thoáng ngừng lại: “Cố Kiều Niệm cũng không thích tấm lòng nhiệt tình của fan bị bỏ mặc.”
Nghiêm Trình Thành: “…”
“Đợt công diễn lần này thì?”
“Sau màn trình diễn lần này.” Cung Dịch nói.
Nghiêm Trình Thành suy sụp đáp: “Hôm nay tôi họp có xem qua đề mục công diễn lần này, là sân khấu hợp tác với cố vấn, tôi còn nghĩ có lẽ cậu và Cố Kiều Niệm có thể hợp tác với nhau làm ra một sân khấu có tính định đoạt.”
Cung Dịch giương mắt nhìn về phía Nghiêm Trình Thành: “Sân khấu hợp tác với cố vấn?”
“Đúng.” Nghiêm Trình Thành gật đầu.
Cung Dịch lập tức đổi giọng.
“Vậy sau đợt công diễn sẽ bỏ thi đấu.”
Nghiêm Trình Thành: “…”
Cứ như thế, trong khi Cố Kiều Niệm còn chưa biết, Cung Dịch đã mạnh mẽ kiên quyết bỏ thi đấu rồi.
…
Cuộc tranh chấp giữa Cung Dịch và Cố Kiều Niệm náo loạn qua hai ngày thì yên tĩnh trở lại.
Rất nhanh, ngày công diễn thứ hai của Thần tượng quốc dân đã đến.
Một ngày này cũng là ngày phát sóng tập thứ hai của Thần tượng quốc dân.
Cố Kiều Niệm đến trại huấn luyện rất sớm.
Trang điểm rồi tạo kiểu tóc xong, Cố Kiều Niệm đứng dậy đi về phía phòng luyện tập.
“Bắt đầu mong chờ tạo hình của con tôi rồi!” Hách Tiểu Điềm đi theo bên cạnh Cố Kiều Niệm, vui vẻ chà xát hai tay nhỏ.
Cố Kiều Niệm bất đắc dĩ liếc cô ấy một cái.
Sau ngày trò chuyện kia, Cố Kiều Niệm vẫn luôn bận rộn, về sau cũng không liên lạc lại với Cung Dịch.
Khi đã sắp đến phòng luyện rap, Cố Kiều Niệm chợt mơ hồ nghe thấy tiếng cười của một cô gái, cũng không phải là Hứa Hi Nghiên.
“Lần này có khách mời nữ sao?” Cố Kiều Niệm hỏi Hách Tiểu Điềm.
“Không có mà.” Hách Tiểu Điềm lắc đầu.
Cố Kiều Niệm cau mày, tiếp đó bước đến trước cửa phòng luyện rap.
“PD đến rồi!”
Chân trước Cố Kiều Niệm vừa tiến vào đã chợt nghe tiếng hô của các thiếu niên.
Cho dù đám thiếu niên này có gặp cô bao nhiêu lần đi nữa thì họ vẫn giữ được dáng vẻ nhiệt liệt như khi vừa gặp gỡ, trong lòng Cố Kiều Niệm thầm bội phục.
Vì hôm nay công việc chủ yếu vẫn là làm MC, thế nên Cố Kiều Niệm không hóa trang để biểu diễn, vẫn mặc một chiếc váy bình thường.
Lần này đội Cung Dịch đứng cuối cùng, thứ tự trang điểm cũng xếp cuối.
Lúc này còn chưa đi hóa trang, phòng luyện tập lại lớn như vậy, Cố Kiều Niệm vừa vào đã thấy người quen.
“PD Cố!”
Nghiêm Trình Thành thấy Cố Kiều Niệm thì lập tức vẫy tay chào hỏi.
Đây là phòng luyện tập, có nhiều thực tập sinh đứng nhìn như vậy, Nghiêm Trình Thành cũng xưng hô có chừng mực.
“Tổng giám đốc Nghiêm.” Tiếp đó Cố Kiều Niệm nhìn về phía bên cạnh Nghiêm Trình Thành, lễ phép gật đầu: “Anh Tư.”
Tư Bắc gật đầu tỏ ý đáp lại.
Ánh nhìn của Cố Kiều Niệm chậm rãi rơi lên người cô gái đứng cạnh Tư Bắc.
Chính là người lần trước cô đã thấy tại nhà hàng.
Không hổ là cậu chủ nhà tài phiệt, đúng là biết chơi.
“Cô đã gặp qua Tư Bắc rồi, là bạn thân của tôi.” Nghiêm Trình Thành nhiệt tình giới thiệu: “Em gái của cậu ấy xem chương trình của chúng ta, thấy rất thích, nên tôi mở cửa sau tranh thủ lúc ghi hình cho cô ấy đến chơi.”
Màn tưởng tượng của Cố Kiều Niệm đột ngột dừng lại: “?”
Em gái?
Còn may cô có năng lực quản lý biểu cảm mạnh mẽ.
Cao ốc trong tâm sụp đổ, nhìn mặt lại thấy không đổi sắc.
“Lần trước chúng tôi đã gặp rồi.” Tư Hân Nhiễm kéo cánh tay Tư Bắc, khinh bỉ cười cười: “Cô ấy hẹn anh trai tôi ăn cơm trưa chung kia mà.”
Giọng của Tư Hân Nhiễm không lớn không nhỏ, vừa đủ cho người trong phòng luyện tập nghe được.
Nữ minh tinh ăn cơm trưa với người giàu.
Nghe thấy chuyện này, kiểu gì mọi người cũng sẽ tự động tưởng tượng ra một vài cảnh kiều diễm.
Cung Dịch nhìn về phía Tư bắc.
Nghiêm Trình Thành cũng kinh ngạc nhìn về phía Tư Bắc.
“Nói đến để chê cười rồi, là người đại diện của cô Cố muốn đào tôi vào giới giải trí, vừa hay tôi cũng hơi hiếu kỳ nên mới hẹn gặp mặt một lần.” Tư Bắc giải thích.
“Đào người giàu vào giới giải trí? Loại lý do này đúng là mới mẻ thật.” Tư Hân Nhiễm cười trào phúng.
“Các người nói xong chưa?” Lúc này Cung Dịch bất chợt mở miệng: “Chúng tôi còn phải luyện tập.”
Tư Hân Nhiễm cười dịu dàng: “Anh Cung Dịch, em sẽ ngồi ngay tại hàng thứ nhất, người giơ bảng đèn lớn nhất chính là em đó!”
“Đi!”
Nghiêm Trình Thành túm Tư Hân Nhiễm rời đi luôn.
Tư Bắc liếc mắt nhìn Cố Kiều Niệm, vốn muốn nói chút gì đó.
Chỉ là Cố Kiều Niệm không để mắt đến anh ấy chút nào.
Tư Bắc: “…”
Ra khỏi phòng luyện tập.
Tư Hân Nhiễm còn nổi nóng với Nghiêm Trình Thành: “Anh kéo tôi làm gì? Anh Dịch còn chưa nói gì đâu!”
“Còn không phải do cô ở trong đó nói hưu nói vượn hay sao?” Nghiêm Trình Thành hỏi.
“Tôi nói hưu nói vượn cái gì hả? Tôi không thích loại con gái vơ vét như Cố Kiều Niệm đấy!” Tư Hân Nhiễm tức giận nói: “Cho là mình có khuôn mặt xinh đẹp thì có thể thích gì làm nấy phải không? Còn muốn anh trai tôi! Cô ta cũng xứng sao?”