Khiến cho Nguyên Cận Mặc im lặng, ánh mắt ánh lên sự nghi ngờ.
Khương Chi Chi mở to đôi mắt giống như Pikachu, ngây thơ đáp lại.
Trong lòng đã nở nụ cười ác quỷ từ lâu, có siêu sao Tô ở đây làm chứng, thế nào cậu hai nhà họ Nguyên cũng phải giữ hình tượng chứ.
“Tô Thần tôi thành thật đáng tin, vô cùng nhân đạo. Chi Chi, có phải cô gặp chuyện khó gì, cứ việc nói ra.”
Tô Thần phá vỡ ánh nhìn giữa hai người, vỗ ngực đứng lên.
“Vậy cậu hai thì sao?” Khương Chi Chi cười híp mắt, dồn sự chú ý về phía anh không rời mắt.
“Cô đừng hòng kích tôi, nếu tôi hứa chuyện gì đó, đương nhiên sẽ thực hiện.” Nguyên Cận Mặc lơ đễnh hừ lạnh một tiếng.
“Tính tình cậu hai thật ngay thẳng, hẳn anh còn nhớ vụ cá cược của chúng ta chứ?” Khương Chi Chi mỉm cười.
“Nhớ thì sao?” Nguyên Cận Mặc đưa mắt quan sát tỉ mỉ.
Tô Thần giống như vô hình trước mặt hai người, anh ta thầm ôm lấy ngực, tỏ vẻ rất tổn thương…
“Ba tháng mà gầy xuống 55kg, cậu hai không chỉ tha cho tôi, còn đồng ý với tôi một điều kiện.” Khương Chi Chi thản nhiên nhắc lại.
“Đúng là như vậy.” Người đàn ông đưa ánh mắt thâm trầm lên, tỉ mỉ quan sát Khương Chi Chi.
Hôm nay Khương Chi Chi có trang điểm nhẹ, kết hợp cùng chiếc đầm dài màu xanh nước biển. Mặc dù vóc dáng hiện giờ vẫn còn hơi mũm mĩm, thế nhưng sự tự tin và khí chất ngời ngời toát ra từ trong cốt cách của cô đã không có cách nào có thể che giấu nữa.
Rất khó để khiến người ta liên tưởng tới rằng một tháng trước cô vẫn còn là một cô gái mập đến mức nhìn không ra dáng người.
Ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Cận Mặc đảo quanh vòng eo đó một vòng, rồi từ từ thu lại.
“Cô vẫn còn chưa gầy hẳn, thế này là định cam chịu nạp mạng cho sư tử sao?
Anh lại chẳng hề nói những lời hay ho.
Khương Chi Chi nén lại cơn giận: “Trước ngày mười lăm tháng sau, tôi sẽ giảm tới 55kg, thứ mà cậu hai cần phải đồng ý với tôi là hủy bỏ chuyện hôn nhân giữa tôi và Nguyên Gia, cùng với dừng việc chèn ép nhà họ Khương lại.”
Cậu hai nhà họ Nguyên vẫn còn chưa lên tiếng, Tô Thần đã khiếp sợ tới mức nước miếng bắn tứ tung, giơ tay ra run rẩy chỉ vào Khương Chi Chi.
“Chi Chi, không phải cô đang đùa đấy chứ? Ngày mười lăm tháng sau, trời ơi, chuyện này vẫn còn chưa đầy hai mươi ngày nữa?”
“Hiện giờ tôi có tư cách để đùa sao?” Đôi mắt sáng ngời của Khương Chi Chi lóe lên chút bất lực.
“Cô có thể cầu xin tôi, có lẽ tôi có thể…”
Lời của Tô Thần bị giọng điệu đầy sát khí của Nguyên Cận Mặc ngắt lời.
“Câm miệng, tôi đồng ý.”
Trong ánh mắt của Nguyên Cận Mặc đã phát ra sự lạnh lẽo, suýt chút nữa khiến cho siêu sao Tô bị ghim lên tường.
Tô Thần rụt cổ ngậm miệng lại.
Được, ai bảo anh ta là lão đại.
“Khương Chi Chi, tôi vẫn còn một điều kiện, nếu sau hai mươi ngày cô thật sự gầy đi, việc kinh doanh sản phẩm giảm cân của cô, tôi muốn tham dự một nửa. Tôi cũng không xử tệ đâu, đến lúc đó cứ nhập theo giá thị trường.”
Ánh mắt đen láy của Nguyên Cận Mặc quét qua từng tầng sáng ảm đạm, khóe miệng nhếch lên tạo thành một hình vòng cung tà mị.
“Cậu hai thật giỏi tính toán!”
Trong đôi mắt của Khương Chi Chi thoáng vẻ tức giận, lườm Nguyên Cận Mặc đến mấy lần rồi mới lên tiếng: “Tôi đồng ý.”
Nếu như trong vòng hai mươi ngày cô thật sự gầy đi, chắc chắn có liên quan rất lớn tới tác dụng của sản phẩm giảm cân này.
Vậy sản phẩm có hiệu quả đáng ngạc nhiên như vậy, tương lai nhất định sẽ tỏa sáng trên thị trường.
Sao Nguyên Cận Mặc có thể tính toán tốt như vậy được, gian thương tới nhà rồi!
Hừ!
Nhìn bóng lưng của Khương Chi Chi tức giận rời đi, Tô Thần có chút khó hiểu.
Đôi mắt của Nguyên Cận Mặc không ngừng sáng lên, anh thật sự muốn xem xem, người phụ nữ này có năng lực đặc biệt không?
Trong đầu không thể thôi nghĩ đến dáng vẻ gầy đi của Khương Chi Chi.
Có xinh đẹp động lòng người như khi cô ấy chưa 18 không?
Từng gợn sóng trong lòng đang trào dâng, khuấy động suy nghĩ của anh từng chút một.
Cuối tháng bảy hàng năm, nhà họ Khương đều chuẩn bị về quê để cúng tổ tiên.
Đúng lúc Khương Chi Chi quay về nhà, vừa mới bước vào cửa đã nghe thấy mấy người Khương Bác đang thương lượng, trách nhiệm về quê cúng tổ tiên sẽ do ai đảm nhận.
Đây cũng là kế hoạch tiếp theo của cô, về quê cúng tổ tiên, hình như phải ở đến hơn mười ngày…
Chuyện lớn giống như cúng tổ tiên này, từ trước tới nay đều do Phương Như Phượng hoặc Khương Bác tới làm chủ.
Thế nhưng Phương Như Phượng tuổi đã cao, sức khỏe không còn tốt như trước nữa.
Khương Bác thì bận chuyện Khương thị, Tần Liễu thì lại đang mang thai, chính là lúc cần người.
“Bố, chuyện cúng tổ tiên dưới quê năm nay để con phụ trách là được rồi.”
Khương Chi Chi thấy bố và bà nội có chút ảo não, bản thân rất chủ động lên tiếng.
Cô phải nhân cơ hội hiếm có này, để tập trung cho chuyện gầy đi mà không chút bận tâm, né được chuyện hôn nhân kia.
Khương Bác vì chuyện này mà âu sầu, ông ta hơi ngạc nhiên đưa mắt lên nhìn: “Chi Chi, mày muốn đi sao?”
“Con muốn đốt chút tiền vàng cho ông nội.” Khương Chi Chi bình tĩnh nói.
Phương Như Phượng thở dài một tiếng, bà ta có thể nghe được sự hờn dỗi trong giọng nói của cháu gái mình.
“Chi Chi, lúc cúng tổ tiên, giúp tao đốt cho ông nội một nén nhang. Mày phải nhớ, để mày kết hôn vào cuối năm nay là chuyện mà ông nội thấp thỏm nhất trước khi lâm chung, nên chớ đừng làm những chuyện dại dột như kiểu đào hôn đấy.”
“Hay là bố để Nhược Vi đi cùng con, để nó giám sát con.”
Ánh mắt của Khương Chi Chi liếc nhìn Khương Nhược Vi đang co rúm lại ở đằng xa kia.
Khương Nhược Vi giật mình lắc đầu lia lịa, vội vàng viện cớ: “Chị, chị không biết người già ở trong dòng tộc không mong gặp em, em quay về dễ gây thêm phiền phức cho chị.”
Mặc dù mấy ngày nay đang muốn điên lên, bị nhốt ở nhà cũng không thể làm gì, còn phải xem ánh mắt của tất cả mọi người.
Thế nhưng còn tốt hơn về quê chịu phạt, muỗi nhiều, còn nhàm chán.
“Bỏ đi, đừng để nó quay về không thì lại mất mặt, với lại chuyện kết hôn với nhà họ Nguyên, mấy chú trong họ chính xác là không muốn nhìn thấy nó!”
Khương Bác quở trách Khương Nhược Vi mấy câu, càng ngày càng cảm thấy đứa con gái riêng này của mình không ra gì.
Khương Nhược Vi cúi đầu giống như con chim cút, thậm chí còn không dám để lộ ra ánh mắt oán hận.
“Để quản gia về cùng với mày, hai người đem theo vài người giúp việc, cũng đỡ được mấy việc vặt.” Cuối cùng Khương Bác cũng đưa ra quyết định.
Dĩ nhiên ông ta để quản gia quay về, cũng là để phòng đứa con gái lớn này của mình đào hôn thật…
Khương Chi Chi thừa biết con người lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử này của Khương Bác, có điều cô cũng chẳng để tâm.
Người giúp việc quay về càng đông, chuyện cúng tế tổ tiên cô càng ít phải tốn sức.
Cô càng có thời gian dựa theo kế hoạch để mình gầy nhanh như chớp.
Trước lúc đi.
Khương Chi Chi gọi điện thoại cho Du Ánh, nói với cô ấy một cách rất vô trách nhiệm rằng mình sắp phải bế quan một thời gian, đồng thời đã thiết kế một app dùng thử, đã gửi email cho cô rồi.
Hy vọng sau khi cô quay lại, Du Ánh có thể xây dựng đoàn đội, hoàn thành bước ban đầu.
Đây hẳn là điều khiến Du Ánh vô cùng ngạc nhiên, cô thật sự muốn làm bà chủ bỏ mặc mọi chuyện à.
“Này! Khương Chi Chi, cậu thật quá đáng, cậu có biết chị đây vẫn còn là đứa trẻ không hả?” Du Ánh nước mắt giàn giụa.
“Tớ mặc kệ, cậu là CEO của Phù Sinh, còn là cổ đông, bé Ánh à, moah…!”
Khương Chi Chi ngồi trên xe về quê, hôn chiếc điện thoại đến phát ra tiếng động, sau đó bấm nút tắt một cách rất quả quyết.
Nếu cô đã cho Du Ánh sự rèn luyện lớn hơn, cũng cần tự tạo quyết tâm kiên định nhất cho bản thân.
Khóe miệng cong lên, hàng mi dài cong vút, lần này cô phải lột xác hoàn toàn.