Mục lục
Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi phòng họp.



Cố Kiều Niệm và chị gái biên kịch lập tức tách ra.



Chị gái biên kịch còn phải dựa theo tình hình thực tế của buổi đọc kịch bản hôm nay, đi về sửa nội dung kịch bản cho tốt hơn, vô cùng bận rộn.



Sau khi tách ra, Cố Kiều Niệm đi thẳng tới chỗ Trần Ninh Ninh.



Sau khi gặp Trần Ninh Ninh, cô đi thẳng tới đứng bên cạnh Trần Ninh Ninh, cùng chờ thang máy.



Ban đầu, Trần Ninh Ninh không lên tiếng.



Lúc Cố Kiều Niệm đi về phía cô ta, không biết từ đâu cô ta đột nhiên có cảm giác bị bức ép, ép tới mức khiến Trần Ninh Ninh không lên tiếng nổi.



Tim cũng đập mạnh như đánh trống.



Cô ta không hiểu sao Cố Kiều Niệm lại đột nhiên biến thành một người đáng sợ như thế?



Trần Ninh Ninh điều chỉnh hô hấp một chút.



Trong lòng thầm nghĩ, cô ta chắc chắn không thể thu Cố Kiều Niệm về khoản khí thế!



“Cố Kiều Niệm, nhiều người giúp đỡ cô như thế, chắc cô đắc ý lắm đúng không?” Trần Ninh Ninh cắn răng hỏi.



Cố Kiều Niệm nhìn về phía cô ta.



Trong rạp chiếu phim.



Nếu như một người bị bôi đen, đa phần sẽ trang điểm theo màu khói hay gì đó.



Thế nhưng từ cách trang điểm cho đến quần áo của Cố Kiều Niệm vẫn giống như mấy phút trước.



Nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được, cô bị bôi đen.



“Thế còn cô thì sao? Nhiều người ghét cô như thế, cô thấy xấu hổ sao?” Cố Kiều Niệm hỏi.



Trần Ninh Ninh trợn to hai mắt: “Đó cũng là do cô!”



“Bởi vì tôi?” Cố Kiều Niệm cười, sau đó giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọt vào ngực Trần Ninh Ninh.



Trần Ninh Ninh theo bản năng lùi về sau một bước.



“Trần Ninh Ninh, nếu thật sự bởi vì tôi, lúc đó chắc chắn cô đã cụt tay cụt chân rồi.” Cố Kiều Niệm nói xong, hơi khom người xuống xít tới gần bên tai Trần Ninh Ninh, thì thầm: “Đóng phim rất dễ cụt tay cụt chân, nếu như gặp phải tai nạn, rơi xuống từ độ cao mấy chục mét, có thể mất luôn cái mạng.”



“Cô uy hiếp tôi?”



Trần Ninh Ninh theo bản năng muốn động tay động chân với Cố Kiều Niệm.



Thế nhưng tay còn chưa nâng lên đã bị Cố Kiều Niệm bắt được cổ tay.



Tay của của rõ ràng vô cùng mềm mại, thế nhưng lúc nắm lấy cổ tay cô ta vẫn khiến cô ta cảm thấy rùng mình, lạnh thấu xương.



“Biết được tôi đang uy hiếp cô thì tốt. Tôi sợ phiền phức nhất, cũng rất ghét người khác gây phiền phức cho tôi!” Cố Kiều Niệm lạnh lùng nói: “Cô làm loạn hai ngày, tôi cũng nể mặt cô, ngày mai cô lại xem thử một chút.”



Trần Ninh Ninh chưa từng bị hù doạ như thế.



Hơn nữa giọng nói của Cố Kiều Niệm khiến người khác có cảm giác, nếu hôm nay cô nói muốn chém người thế chắc chắn chém chết bạn.



Sau khi cảnh cáo xong.



Cố Kiều Niệm thả lỏng tay.



Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên cổ tay bị bóp đến trắng bệch của Trần Ninh Ninh.



“Còn nữa, lúc nói chuyện với Cung Dịch, nhỏ giọng một chút…” Nói xong, Cố Kiều Niệm cảm thấy không ổn, lại lắc đầu: “Không đúng…”



Cô vừa dứt lời, giơ tay lên nắm lấy cằm Trần Ninh Ninh.



Ép buộc cô ta phải nhìn mình.



Ánh mẳt Cố Kiều Niệm vô cùng đẹp, thế nhưng vào giờ phút này, cặp mắt xinh đẹp này của cô nhìn Trần Ninh Ninh lại khiến Trần Ninh Ninh kinh hoàng, dường như còn không thở nổi.



“Phải là cách xa Cung Dịch một chút, ngậm chặt miệng của cô lại, đừng nói chuyện với cậu ấy, đừng làm phiền cậu ấy. Hiểu chưa?”



Trần Ninh Ninh nuốt nước bọt một cái, theo bản năng gật đầu: “Hiểu… hiểu rồi…”



“Ngoan.”



Cố Kiều Niệm buông lỏng tay, vỗ nhẹ lên má Trần Ninh Ninh một cái.



Sau đó ấn nút thang máy, đi thẳng lên lầu.



Trần Ninh Ninh dựa vào tường.



Cũng không biết do hành lang quá lạnh hay sao.



Cô ta không thể khống chế nổi, vẫn luôn run rẩy.



Chờ tới khi cô ta khôi phục tinh thần.



Tại sao mình phải nghe lời Cố Kiều Niệm chứ.



Đã qua mấy phút.



Cố Kiều Niệm trở về phòng, lập tức gọi điện thoại cho Cung Dịch.



Thị trấn vô cùng lớn.



Ngồi xe trong vòng mười phút là có thể đi tới phía trên.



Lúc này, Cung Dịch đã đến bệnh viện.



“Đến rồi?” Cố Kiều Niệm hỏi.



“Đến rồi.” Cung Dịch lên tiếng đáp lại: “Buổi tối chị muốn đi ăn dê nướng nguyên con không?”



“Bởi vì sự nhiệt tình của ông chủ Hoàn Ảnh, buổi trưa đạo diễn mời khách không thành công, đang buồn chán đây này, nhất định phải đi.” Cố Kiều Niệm dừng lại một chút: “Hy vọng có thể thấy thương cho sự nhiệt tình của đạo diễn, đừng giành trả tiền nữa.”



“Được, tôi sẽ giúp chị chuyển lời.” Cung Dịch thấp giọng cười một tiếng: “Sau khi tôi đi, cái vật kia, còn làm loạn không?”



Cái vật kia…



“Cậu vừa đi, cô ta đã đuổi theo cậu.”



“Đáng ghét.” Cố Kiều Niệm cũng có thể tưởng tượng, dáng vẻ chán ghét nhíu mày của Cung Dịch khi nói những lời này.



“Tôi đã cảnh cáo cô ta.” Cố Kiều Niệm dịu dàng vỗ về anh.



Trần Ninh Ninh là cá nhân liên quan, nhìn vị đạo diễn kia, đa phần là cá nhân liên quan bên kia của anh ta.



Quan hệ nhà đầu từ thì còn dễ nói chuyện.



Cung Dịch có tiền, cũng chỉ bỏ tiền mua sự yên tĩnh.



Thế nhưng có quan hệ với đạo diễn thì lại phiền phức.



Vị đạo diễn này là một người đàn ông ngay thẳng.



Trần Ninh Ninh bị nhét vòng, nói không chừng sau lưng còn có chuyện gì.



Cố Kiều Niệm không muốn trở thành một bá vương phá vỡ sự cân bằng trong tổ kịch bản.



Ít nhất…



Trước khi Trần Ninh Ninh giẫm vào giới hạn cuối cùng của cô.



Nếu như sau đó cô ta đạp phải ranh giới của cô.



Cô có cách vừa không làm tổn thương đến đạo diễn những vẫn có thể khiến Trần Ninh Ninh cút!



*



Bệnh viện không lớn.



Sau khi Cung Dịch đi vào, không bao lâu đã tìm thấy Nghiêm Trình Thành đang ăn bằng ống thở oxi.



“Cung Dịch tới rồi!” Chu Chu nhìn thấy Cung Dịch, lập tức đứng dậy.



Nghiêm Trình Thành nhìn Cung Dịch một cái, lập tức tức giận nghiêng đầu sang.



“Sao thế?” Cung Dịch hỏi Chu Chu.



“Không có gì, hôm qua ông già này mắc mưa, chẳng để ý tới mình. Còn ăn bậy, bị cảm, viêm dạ dày, hơn nữa còn xảy ra phản ứng sợ độ cao đột ngột, lập tức tê liệt.” Chu Chu nói.1



“Cô Chu, mấy lời cô vừa nói, sao nghe như tôi nằm ở đây là do chính bản thân tôi thế?” Nghiêm Trình Thành vô cùng bất mãn.



Cung Dịch nhìn về phía anh ấy: “Chẳng lẽ không phải?”



Nghiêm Trình Thành muốn phản bác.



Vừa há miệng một cái.



Ngậm lại.



Không nói với cái tên trọng sắc khinh bạn này.



Tiếp tục ăn sữa chua.



“Tôi đã đặt chuyến bay vào sáng mai cho cậu, thoải mái một lúc rồi, quay về Thành Cô đi.” Cung Dịch nói.



“Ai nói tôi phải đi?” Mặt Nghiêm Trình Thành vô cùng kháng cự: “Tôi không đi, cậu thích đặt vé máy bay cho ai thì đặt sao!”



“Bên nhà lại sắp xếp xem mắt?” Cung Dịch vô tình đâm Nghiêm Trình Thành.



Nghiêm Trình Thành: “…”



“Ôi…” Chu Chu hóng chuyện: “Nhà giàu cũng đi xem mắt sao?”



“Xem mắt cái chó gì, bán con trai thì có đấy!” Nghiêm Trình Thành ném hộp sữa chua, nhanh chóng nằm xuống, kéo chăn che kín đỉnh đầu.



Chu Chu nhìn về phía Cung Dịch.



Dường như Cung Dịch đã quen rồi.



Cung Dịch không nói lời nào.



Chu Chu nhìn Cung Dịch một chút rồi lại nhìn Nghiêm Trình Thành.



?



Tới nói bán con trai là xảy ra chuyện gì thế!



Sự tò mò đáng chết này của cô ấy!



Khoảng ba mươi giây sau.



Nghiêm Trình Thành lại ngồi dậy.



“Cô biết tàu Hải Việt đúng không, cô nói xem nhà cô ấy nghĩ cái gì thế? Tôi! Nghiêm Trình Thành! Một tháng thay bạn gái một lần! Từ lúc mới bắt đầu cho đến bây giờ vẫn chưa sa sút!”



Nghiêm Trình Thành chửi mắng mình vô cùng lưu loát.



“Cô cả của tàu Hải Việt, là người có tài có mạo lại còn hiền lành, vẫn luôn làm người cứu trợ động vật hoang dã ở Nam Phi! Một người tốt biết bao! Đầu óc cha mẹ cô ấy bị cửa kẹp sao? Để cô ta kết hôn với tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK