Tiếng nói của Cố Kiều Niệm vang lên ở sau lưng.
Hứa Hi Nghiên cứng còng mà xoay người.
Cố Kiều Niệm vắt chéo hai chân, cơ thể cô hơi ngả ra sau, tay khoác lên ghế dựa, vẫn ung dung nhìn Hứa Hi Nghiên.
“Chị Kiều Kiều, cái ông ta nói kia không phải vậy. Ngay trước khi chương trình buổi trưa được ghi hình, chị cũng thấy đấy, ông ta tới tìm tôi, nói nghe người khác nói có vẻ chị cảm thấy hứng thú với ông ta.” Hứa Hi Nghiên nhắm mắt nói mù: “Tôi cũng không biết hai người có biết nhau hay không, nên nói không biết, đề nghị ông ta tìm chị kiểm tra. Tôi cũng không biết ông ta hiểu thế nào mà lại thành tôi nói chị thích ông ta.”
“Hứa Hi Nghiên, tổng thanh tra Tiêu bị ngã, mà vẫn còn có thể đối chất, không là chết rồi.” Chu Chu nổi giận đùng đùng nói.
Trước đó Chu Chu rất nghi ngờ, ở trong giới tổng thanh tra Tiêu cũng không phải là ông lớn gì, sao lại đi gây rối mấy cái mập mờ.
Còn làm nửa ngày.
Hóa ra là Hứa Hi Nghiên âm thầm giở trò quỷ.
“Nói đi, giải quyết như thế nào.” Cố Kiều Niệm cụp mắt, không lạnh không nóng sờ chiếc nhẫn trên tay.
Cố Kiều Niệm cũng không hiểu ra sao, tại sao vừa rồi tổng thanh tra Tiêu đi ra ngoài.
Cô định lúc bắt đầu sẽ chờ Hứa Hi Nghiên đến gần cầu thang.
Sau đó lặp lại mánh khoé cũ một lần nữa.
Trực tiếp xé rách sự giả tạo của Hứa Hi Nghiên, và nói rõ cho cô ta biết bà mày biết là mày giở trò quỷ.
Hơn nữa, bà mày không muốn nghe giải thích của mày.
Tao đánh thằng bỉ ổi, còn mày tự xử lý cục diện rối rắm.
Xử lý không tốt, thì nửa tháng sau mày lên trang nhất đi.
Bây giờ…
Tổng thanh tra Tiêu lại tự giải quyết, nói thẳng mình trượt chân ngã xuống.
Coi như là bận rộn giúp Hứa Hi Nghiên.
Nhưng… không quan trọng.
Chơi thế nào cũng là chơi.
“Chị Kiều, thật sự thì chuyện này không liên quan gì tới tôi, là tổng thanh tra Tiêu nói bậy bạ!” Hứa Hi Nghiên ra vẻ lập tức muốn khóc: “Trước đây không lâu tôi đã nói với chị, tôi muốn chung sống hòa bình với chị, sao tôi sẽ hại chị được?”
Cố Kiều Niệm nghe xong, cô trực tiếp phất tay: “Cô đã không quyết định được, vậy cứ dựa theo biện pháp của tôi, đi ra ngoài.”
“Cố Kiều Niệm! Rốt cuộc chị muốn làm gì!” Hứa Hi Nghiên gấp đến độ giậm chân: “Chị cũng không có chuyện gì, sao phải làm khó tôi, bắt nạt tôi?”
Chu Chu khiếp sợ.
Cô muốn hại tôi, tôi cơ trí tránh thoát, xong việc tôi tìm cô tính sổ, cô còn nghi ngờ tôi bắt nạt cô?
Trong những bông hoa đang nở, đây đúng đóa sen trắng toàn mùi hôi thối.
“Ai nói tôi không sao? Tôi bị cô chán ghét đấy.” Cố Kiều Niệm mặt đầy chán ghét: “Vì nguyên nhân này, tôi nhất định phải làm khó chết cô, bắt nạt chết cô. Không phục à? Cô phản kháng đi…”
Hứa Hi Nghiên đứng tại chỗ.
Bất lực.
Hôm nay Thư Hạo đưa nghệ sĩ khác đến, cô ta làm chuyện này mà không thương lượng cùng Thư Hạo.
Cô ta vốn nghĩ là mình tự xử lý chuyện này được, mình cầm cái chuôi của Cố Kiều Niệm.
Nhưng…
Ra quân không thành, mới mở đầu đã bị ngã ngựa một cách hoành tráng.
“Chị Kiều Kiều…”
“Xoảng!”
Mặt Cố Kiều Niệm không cảm xúc, cô giơ tay ném ly nước ở bên cạnh ra ngoài.
Hứa Hi Nghiên che lỗ tai, cô ta hoảng sợ ngồi chồm hổm xuống.
Ly nước đập vào vách tường, nước văng khắp nơi.
“Cô là ai, xứng gọi tôi là chị à?”
Hứa Hi Nghiên ngây ngô sững sốt một lát, sau đó cô ta đứng dậy, khóc lóc hô to: “Cố Kiều Niệm, chị khinh người quá đáng!”
“Thế này mà kêu là khinh người quá đáng?” Cố Kiều Niệm mặt đầy khinh miệt.
Sau đó cô đứng dậy, từ từ đi tới bên cạnh Hứa Hi Nghiên.
Hứa Hi Nghiên lui về phía sau mấy bước, cô ta nhớ lại ngày đó mình bị Cố Kiều Niệm bóp cổ mà sợ hãi.
“Chu Chu, cô mặc kệ chị ta sao? Cô mặc kệ sao!”
Hứa Hi Nghiên muốn chạy, nhưng cô ta cũng không dám chạy.
Cửa không khóa, bên ngoài còn có vệ sĩ của cô ta, cô ta muốn đi ra ngoài rất đơn giản.
Nhưng nếu cô ta trốn, Cố Kiều Niệm sẽ làm gì tiếp theo đây?
Hứa Hi Nghiên không thể lui được nữa, cô ta dựa lưng vào tường.
Cố Kiều Niệm cười lạnh lùng, cô giơ tay lên nâng cằm của cô ta, ép cô ta nhìn vào mắt mình.
“Hứa Hi Nghiên, cô oan ức như vậy làm gì? Không phải tôi đã cho cô cơ hội sao?” Cố Kiều Niệm nói từng chữ từng: “Ban đầu tôi cho cô xem lá bài tẩy, cũng đã cảnh cáo cô không nên chọc vào tôi, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cô nở mày nở mặt, lúc này mới mấy ngày rồi? Cô đã bắt đầu dùng biện pháp bẩn như vậy để chán ghét tôi? Tôi còn chưa làm gì cả, thế này mà kêu khinh người quá đáng cái gì?”
Một câu cuối cùng của Cố Kiều Niệm rất tức giận.
Sau đó cô dùng lực hất mặt của Hứa Hi Nghiên.
“Tôi sai rồi… Lần này tôi biết sai thật rồi, chị cho tôi một cơ hội đi, sau này tôi sẽ không thế nữa.” Hứa Hi Nghiên khóc lóc cầu xin.
Cô ta lớn như vậy, cô ta cũng từng tiếp xúc với các đại ca trên đường kia.
Nhưng không có ai đáng sợ như Cố Kiều Niệm.
Ánh mắt của cô giống như động vật máu lạnh hiểm độc nhất trên thế giới.
Nhìn cô, chỉ nhìn cô, cô ta đã cảm thấy máu của mình đang nhanh chóng bị đông cứng lại.
Cảm giác sắp chết từ lòng bàn chân trực tiếp vọt lên đỉnh đầu cô ta.
Quá đáng sợ.
“Vừa rồi tôi đã cho cô cơ hội, cô không nắm lấy, bây giờ không còn đâu.” Cố Kiều Niệm lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Hứa Hi Nghiên đầy kinh hoàng: “Đừng… Cầu xin chị, tôi đi tới hôm nay không dễ dàng! Tôi xuất thân là một thực tập sinh khi còn rất trẻ, vì được ra mắt, vì độ phủ sóng, chị cũng biết tôi đã hy sinh bao nhiêu. Tôi cầu xin chị, đừng phá hủy tôi! Sau này tôi thật sự không dám nữa!”
“Lúc cô tính toán muốn hủy diệt tôi, sao cô không suy nghĩ xem tôi đi tới hôm nay khó khăn bao nhiêu?” Cố Kiều Niệm không hề thương hại với Hứa Hi Nghiên đang cố ra vẻ đáng thương: “Tôi đứng cao hơn cô quá nhiều, tôi không đáng thương sao?”
Nói đến đáng thương, ai mà không đáng thương?
Hiện tại cô đã sớm không còn thế nữa.
“Tôi sai rồi, tôi biết lỗi thật rồi…” Hứa Hi Nghiên tê liệt ngồi dưới đất, cô ta đã hoàn toàn mất hết hồn vía.
Thật sự cô ta chưa từng nghĩ tổng thanh tra Tiêu sẽ trực tiếp bán đứng cô ta.
Cô ta vốn cho là kế hoạch của mình là không chê vào đâu được.
Ngay lúc cô ta cho là mình có thể phải xong đời thật.
Cố Kiều Niệm mở miệng nói: “Muốn cơ hội, mang đồ tới đổi.”
Hứa Hi Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía Cố Kiều Niệm: “Chị muốn cái gì? Chỉ cần tôi có, tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ cho chị!”
“Tạm thời không nghĩ ra.” Cố Kiều Niệm đi trở về và ngồi xuống: “Cô đi về trước, chờ tôi nghĩ ra tôi sẽ tìm cô.”
“Vậy… Chị sẽ không bôi xấu tôi chứ?” Hứa Hi Nghiên thận trọng hỏi.
Cố Kiều Niệm nhìn cô ta: “Tôi nói rồi, cô có chết hay không là do cô quyết định.”
Trong lòng Hứa Hi Nghiên lập tức hiểu ra.
Cô ta tìm chỗ chết nữa, thì đã chết thật rồi.
“Tôi biết rồi!”
Hứa Hi Nghiên khóc thút thít, xoa xoa nước mắt.
Cố Kiều Niệm không để ý đến cô ta nữa, cô vội vàng chỉ vào khuôn mặt khóc lóc bảo đi ra ngoài.
“Kiều Kiều, cứ bỏ qua cho cô ta như vậy sao?” Chu Chu cau mày.
Cố Kiều Niệm lạnh lùng cười một tiếng: “Không thể ép người như Hứa Hi Nghiên chết thật.”
“Chỉ cần cô ta còn có tất cả mọi thứ hiện tại, thì sẽ sợ hãi hết thảy trong tay tôi. Ngược lại, nếu cô ta mất đi tất cả, thì cô ta sẽ không sợ hãi nữa, sẽ biến thành một con chó điên không thể nào nắm trong tay.” Cố Kiều Niệm nói tiếp.