Sự sắc bén của Vân Khanh ẩn chứa trong sự thản nhiên của cô, bình thường khi nói chuyện với người khác như thế này thì đã có gì đó không bình thường.Chơi chung lâu như vậy Tô Gia Ngọc mới biết được điều đó, bởi vì biết điều đó nên mới sợ hãi.Cô cứ im lặng, càng làm nổi bật sự hoảng loạn của tay chân cô ta.Tô Gia Ngọc há miệng, hàm răng có chút run lên, nhưng lại tránh nhìn cô, "Khanh Khanh, không có gì, không......""Bệnh gì?"Hạ Thủy Thủy đưa tay ra giữ lấy cô, "Khanh, đi với tớ qua đây, từ từ tớ nói cho cậu..."“Tớ hỏi, sao vậy!” Vân Khanh nhíu mày, giọng trầm xuống.Tô Gia Ngọc lạnh run lên, đôi mắt đỏ bừng nâng lên nhìn Vân Khanh, Vân Khanh rất yên lặng, đột nhiên nước mắt Tô Gia Ngọc trào ra, cô ta nhắm mắt lại, khóe môi bắt đầu kịch liệt run rẩy, "Bệnh di truyền ... Khanh Khanh cậu đừng hỏi ... bệnh di truyền ... Tớ cầu xin cậu đừng hỏi nữa ... "Tiếng khóc như một nhát búa nặng nề cứa vào tim Vân Khanh.Ánh mắt cô sắc bén, cô lướt qua hành lang dài dằng dặc đằng sau họ, với bốn chữ ‘Kiểm tra tủy sống’ được viết ở cuối.Sau đó, dường như cô bị ảo giác ...Cô nhìn thấy bóng người đang bước ra khỏi phòng cùng bác sĩ.Âu phục giày da, cúi đầu, khuôn mặt lạnh lùng, chân dài.Dáng vẻ đó và nửa bóng lưng trong bức ảnh dần dần ăn khớp.Hô hấp của Vân Khanh giống như bị chặn lại, toàn thân bắt đầu vì lạnh mà run lên, vì sao?Bởi vì không thể tin được.Cố Trạm Vũ.Ai nói cho cô biết tại sao tên Cố Trạm Vũ giả dối quỷ quyệt lại xuất hiện ở đây không?Ai có thể nói với cô đây?Vân Khanh đột nhiên bật cười, nhìn Tô Gia Ngọc, sau đó lại nhìn Hạ Thủy Thủy vừa cúi đầu khóc, vừa thở dài quay mắt đi.Ngay lúc Cố Trạm Vũ ngẩng đầu lên, bước chân dừng lại thì bất ngờ đụng vào bác sĩ bên cạnh.Vân Khanh vô cùng bình tĩnh, nhìn thẳng vào mặt hắn, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi như thế nào.Lúc trước anh ta bị bắt gian bao nhiêu lần nhưng chưa bao giừo ộ ra vẻ lúng túng và không biết làm sao như vậy.Từng đầu ngón tay đang cầm điện thoại của Vân Khanh lần lượt trở nên trắng bệch.Cô nheo mắt, khóe miệng càng nhiều ý cười hơn rồi đi về phía trước.“Khanh Khanh!” Hạ Thủy Thủy nhỏ giọng hoảng loạn nói nhỏ với cô, vươn tay muốn kéo cô đi.Vân Khanh vung tay, từng bước đi tới.Cố Trạm Vũ đứng yên, nhưng bác sĩ bên cạnh vẫn chưa nhận ra điều đó. Anh ta cúi đầu lật bệnh án rồi nói tiếp: “Anh Cố, lần kiểm tra cơ thể của anh đã đủ tiêu chuẩn rồi. Về lý thuyết, là một người bố, anh là lựa chọn tốt nhất để ghép tủy sống. Nếu hôm nay ạm đồng ý, chúng tôi sẽ lấy mẫu tủy sống của anh và thực hiện xét nghiệm phối ghép với bệnh nhân... "“Kiểm tra phối ghép?” Vân Khanh giống như đang mờ mịt lặp lại.Bác sĩ nhìn lên.Vân Khanh giật vài tờ kiểm tra từ bác sĩ.“Vân Khanh!” Cố Trạm Vũ hoảng loạn, nắm đấm bên hông siết chặt, đưa tay ra muốn giật lại.Phía sau anh, Hạ Thủy Thủy và Tô Gia Ngọc cũng chạy tới.Vân Khanh dựa vào lan can, kiểm soát ánh mắt đang run lên, không chế ánh mắt cay cay, bắt gặp những cái tên trên danh sách kiểm tra, một là Tô Đào, một là Cố Trạm Vũ, viết vô cùng rõ ràng.Cô cảm thấy, bầu trời trên đầu như sụp đổ theo một cách nực cười và phi lý nhất.Hoang đường.Tờ kiểm tra giấy mỏng manh trên tay cô đang run rẩy.Trong một khoảnh khắc, một khoảng lặng tuyệt vời ha.Vân Khanh nhắm mắt lại, nhất thời không biết nên nhìn ai, nhìn ai cũng cảm thấy bẩn thỉu, trong dạ dày cô lăn lộn, đột nhiên cảm thấy muốn nôn.Cô chỉ có thể nhìn Hạ Thủy Thủy như cầu cứu, hai mắt điên cuồng cười đến chảy nước mắt, yêu kiều, môi và răng run rẩy, "Tại sao tôi nhìn không hiểu, Thủy Thủy, tôi thật sự ... giải thích cho tôi đi, tại sao bệnh di truyền của Tiểu Đào Tử lại hợp với Cố Trạm Vũ? Có phải do tôi bị mù hay có vấn đề về tai không? Thủy Thủy, cầu xin cậu hãy giải thích cho tôi ... "
Danh Sách Chương: