Tần Luật không biết chuyện, quay về bệnh viện nhận một ca phẫu thuật, phẫu thuật xong thì nhận được điện thoại khẩn cấp của Thẩm Thanh Diệp, nói nhị ca không về Dự Viên, cướp chìa khóa xe của anh ta ở trước cổng cục công an lái đi rồi, Thẩm Thanh Diệp bị dọa đến không biết phải làm sao, còn gọi cho Qúy Tư Thần lái Hummer vội vàng đuổi theo.Nói nhị ca trước tiên đến bệnh viện Bắc Nhân một chuyến, ở hành lang khoa cấp cứu đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần, dựa vào tường rất lâu, không biết là đang làm gì?Tần Luật cũng không biết anh đang làm gì?Nghĩ đi nghĩ lại, bệnh viên Bắc Nhân ban đầu là nơi Vân Khanh làm việc, hay là, có phải đây là nơi đầu tiên anh và Vân Khanh gặp nhau?Lúc đó trong những người anh em ở bên cạnh anh, hình như Thẩm Thanh Diệp là đến thường xuyên nhất.Lúc đó đụng phải một nữ bác sĩ đang say xe dựa vào tường khóc, nhị ca còn đụng đến mức làm rơi cả bảng tên của người ta.Thẩm Thanh Diệp nghe em trai nói xong, hút một điếu thuốc, ngồi xổm ở hành lang, cũng không đi đến ngăn cản người đàn ông đứng im lặng đối diện với bức tường.Anh tì trán vào tường, chậm rãi lấy từ trong túi quần ra một đồ vật nhỏ nhỏ.Thẩm Thanh Diệp chăm chú quan sát, nhưng đó không phải là là cái bảng tên treo ở trước ngực hay sao?Thì ra nhị ca ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chị dâu nhỏ đã nhặt lên cất đi, giấu cho đến tận bây giờ.Sau đó, cuối cùng Thẩm Thanh Diệp cùng anh rời khỏi bệnh viện Bắc Nhân, anh vẫn không về nhà, đi đến nhà trẻ của bọn nhóc, hút một điều thuốc, người đàn ông cao gầy đứng giữa thanh thiên bạch nhật, nhìn về phía cổng nhà trẻ, nhìn rất lâu.Thẩm Thanh Diệp và Qúy Tư Thần nhìn nhau, trong lòng chất chồng những tâm tư khó nói thành lời, sợ rằng nơi này, có lẽ cũng là nơi ban đầu gặp Vân Khanh?Bọn họ lại hỏi Thẩm Thanh Dự, Thẩm Thanh Dự gật đầu: Lúc đó, cháu gái của Tiểu Vân Vân, Tô Đào cũng học ở nhà trẻ này, có thể lúc buổi chiều đi đón bọn nhóc đã gặp nhau.Lục Mặc Trầm dập tắt điếu thuốc, đôi mắt hơi nheo lại, hình như đang che đi ánh nắng chói chang của mặt trời.Nhưng bóng người trong bức ảnh, anh hình như cầm nhầm điện thoại của cô rồi, sau này lúc trả lại điện thoại cho cô, chạm vào lòng bàn tay ấm áp, mềm mại, thơm thơm mịn mịn của cô, anh nheo mắt để tránh ánh nắng mặt trời, chăm chú quan sát cô, nhưng cô không nhìn rõ mặt anh, vội vội vàng vàng chạy đi, có thể cảm nhận được ánh mắt anh đang quan sát mình từ sau lưng, cơ thể cô trong bộ váy bó sát chuyển động không được tự nhiên.Khi đó cô thường xuyên mặc đồ đen trắng, mặc quần skinny jean ôm trọn phần eo, hoặc là mặc quần dài màu trắng, đi giày lộ ra phần lưng bàn chân trắng ngần.Chạng vạng tối, bọn họ vẫn đi theo anh, anh đến phòng khám của cô, đứng trước cửa sổ phòng khám tầng một, nhìn bàn làm việc của cô, chớp mắt đã nghìn năm, cũng không biết đứng đó nhìn bao lâu.Đến tối, anh đi tới quán bar.Quán bar này là của Thẩm Thanh Dự, anh không ngồi, cũng không gọi đồ, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh nam, đuổi tất cả mọi người ra ngoài.Thẩm Thanh Diệp và Qúy Tư Thần có phần không biết nói gì, dứt khoát gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Dự.Trong điện thoại, Thẩm Thanh Dự nhỏ giọng nói, “Có lẽ nhà vệ sinh nam này là nơi lần thứ hai nhị ca và Tiểu Vân Vân gặp nhau…”
Danh Sách Chương: