Lục Mặc Trầm quay đầu lại, chau mày nhìn vào bên trong.Bàn tay to lớn của anh trên nằm cửa buông xuống, ngay lúc này không quan tâm người khác, anh bước qua một bên nhìn qua tấm kinh vào bên trong, anh đi đến.Bên trong tối mù, ánh sáng trong hành lang mờ như ánh sáng buổi sớm.Cho nên, từ bên ngoài nhìn vào bên trong, cái gì cũng không nhìn thấy.Trái tim anh bây giờ như một cái máy bơm, bơm từng hồi nặng nề khó khăn, đột nhiên nhảy lên, bóng dáng cao lớn của người đàn ông áp sát vào tấm kính, từ từ đẩy tấm kính.Anh để một tay đè chặt lên tấm kính.Sau đó quay người lại, áp sát lưng vào tấm kính.Anh biết, nếu như cô chưa ngủ cô sẽ thấy được anh qua tấm kính.Nếu đúng là như vậy, Lục Mặc Trầm cảm thấy như vậy cũng tốt, nếu như không thể gặp nhau một cách ngọt ngào, vậy thì gặp được một chút xíu như thế này thôi, anh cũng thấy thoải mái, không cần biết nó dùng cách thức nào.Khoảng cách gần cô nhất ngay lúc này, chính là cách một tấm kính.Anh từ từ áp sát trán vào tấm kinh, hai tay đặt lên tấm kính, hàng mi khép lại dày và mảnh,lạnh lùng mê người, gương mặt của anh trong bóng tối lại càng trở nên đẹp hơn nhưng lại u buồn, yết hầu khẽ động, từ từ nói ra bằng một giọng ấm áp, có chút buồn, “ Vân Khanh?”Giọng anh có chút hổn hện, kiềm chế sự kích động, “ Em đừng sợ, anh đến đây thăm em đây.”“ Anh sửa soạn sạch sẽ rồi mới đến, là bộ dạng mà trước đây em rất thích.”“ Có nghe thấy anh không?”“ Anh cảm thấy em đang nghe anh nói, tai của em rất nhạy cảm.” Anh cong môi lên, cười một cái.Bóng tối đã che đi sự cay đắng, chỉ còn lại sự u buồn.Cô nghe thấy.Giọng anh trầm và có từ tình, mỗi lần anh nói sẽ rung tấm kính, làm cả tấm kính đều rung nhẹ lên.Người ngồi trong góc nhà, dần dần ngước đàu lên, tóc rối xù, chẻ gần hết cả tầm nhìn, cô cứ như vậy mà liếc nhìn anh.Anh dựa vào tấm kính,anh tú ,trên tấm kính màu đen, sau lưng ánh là ánh sáng chói của hành lang, cứ giống như toàn bộ ánh sáng đều hội tụ lại sau anh,khiến cho gương mặt anh một bên sáng một bên tối,Vân Khanh nhìn chằm chằm vào ngón tay anh, rất dài và đẹp, mũi của anh áp sát lên tấm kính, mũi rất cao, có một đường hằn.Anh vẫn trầm giọng nó, cắn chặt răng, “ Mấy ngày nay em làm gì cho anh, anh đều biết.”Vẻ mặt của anh lạnh nhạt, ôn nhù, hình như không hề có chút công kích nào,” Xin lỗi, anh không thể nào kiềm chế được hi vọng.”Anh mở mắt ra, ánh mắt sâu thẳm như nhìn xuyên qua bức tường kính, “ Lại gần anh một chút được không? Có một bức tường kính thế này, anh sẽ không làm em bị thương đâu, em yêu….”Câm nín, giọng nói của anh.Vân Khanh dụa vào tường đứng dậy, ánh mắt có chút ngạc nhiên, bước một bước.Anh chau mày, ánh mắt sắc và sâu, nhưng vẫn không nhìn thấy rõ, “ Em đang đi đến gần anh đúng không?”Cô dừng lại, nhìn chằm chằm vào còng tay trên tay anh,lúc chỉ còn cách một bước, cô với tay ra sờ lấy còng tay, từ từ cong tay lại rồi áp sát vào bàn tay của anh.Cuối cùng, bàn tay của cô tạo thành một vết hơi nước trên tấm kính, cách một tấm kính dày.“ Anh cảm nhận được em rồi.” Lục Mặc Trầm người khẽ động, có chút kích động, mím chặt mội, nói ra một câu rất nhiêm túc và lo lắng, “ Em có khỏe không? Người sao rồi? Em tự sát là lỗi của anh, nếu như anh biết em đã có thai có thể mọi chuyện sẽ khác?”Giọng anh buồn bực.“ Lục Mặc Trầm.” Vân Khanh từ từ cất giọng.Cả người anh đột nhiên chấn dộng, anh sợ bản thân mình nghe nhầm, áp sát vào tấm kính, “ Em đang gọi anh? Em gọi tên của anh sao? Vân Khanh!”Vân Khanh nhìn áo sơ mi của anh rồi nhìn phần yết hầu đang chuyển động của anh, cô lại nhìn bàn tay anh đang đối diện với bàn tay mình, cô nhanh chóng buông tay xuống, quay người, đi đến phòng bệnh nắm lấy tay nắm cửa….Em yêu anh, thật kỳ diệu, kỳ diệu đến không thể tin được. Lúc đau đớn, cũng đau đến tuyệt vọng.Cho nên, làm sao để tiếp tục được đây?
Danh Sách Chương: