Hai khu chăm sóc đặc biệt cách nhau không xa.Y tá đẩy xe lăn. Vân Khanh dùng tay ra hiệu cho y tá đừng gây ra tiếng động. Cô ấn chặt mặt nạ thở chặt vào miệng và mũi, rời khỏi những máy móc thiết bị đó, cơ thể nhanh chóng cảm thấy không ổn.Càng đến gần, ánh sáng trên đầu chiếu xuống càng khiến cô hoa mắt. Tai cô như nghe thấy giọng nói khàn khàn của Tần Luật.Trong văn phòng đối diện phòng chăm sóc đặc biệt, “còn ba tiếng nữa là đến giờ phẫu thuật, hãy quan sát áp lực hộp sọ của cậu ấy trước...Tôi đã xem quy trình phẫu thuật mô phỏng của các anh. Không ổn! Nhiều năm trước, tôi đã phẫu huật thùy trán cho cậu ấy. Não của cậu ấy vốn đã bị thương. Điều này khiến tính nguy hiểm của ca phẫu thuật lần này rất lớn. Tôi mời đến chuyên gia não bộ hàng đầu. Một tiếng nữa sẽ tới đây. Không có anh ấy, tôi sẽ không làm ca phẫu thuật này.“Anh Luật à, anh hai là bạn vào sinh ra tử của chúng ta. Cho dù chỉ có một phần trăm cơ hội, anh cũng phải ra tay cứu giúp. Không thể chậm trễ được!” Thẩm Thanh Diệp vội vàng hét lên.Trong phòng tràn ngập mùi khói thuốc.Tần Luật ôm đầu nói, “Bởi vì là cậu ấy nên tôi mới không dám làm!”“Không phải anh nói mảnh vỡ đó chính là thứ kéo dài mạng sống của anh ấy sao? Nó chặn mạch máu, khiến lượng máu cung cấp đến hộp sọ bị chậm lại trong thời gian dài, mới làm làm giảm áp lực máu cho vết thương ở tim do bị dao đâm. Điều này chứng minh anh ấy chưa tới số!”Vân Khanh nhìn qua khe cửa, thấy ngón tay cầm thuốc của Tần Luật lộ ra, khẽ run lên.Ngón tay của một người đàn ông, một vị bác sĩ đang run lên.Thậm chí sư huynh trước giờ chưa bao giờ hút thuốc.Cô nghe thấy giọng nói của Tần Luật, “Không làm phẫu thuật sẽ chết, làm phẫu thuật xong chết 95%, 5% còn lại không biết sẽ thành cái gì. Ai nói trời không triệt đường ai bao giờ chứ?!”Lông mi rung lên rồi cụp xuống.Vân Khanh di chuyển xe lăn. Nhân lúc họ không để ý, cô đã vào phòng chăm sóc đặc biệt.Một màu u tối, tĩnh lặng như một thé giới khác.Thứ duy nhất phát ra ánh sáng là màn hình ở cạnh giường. Những chấm đỏ tích ta tích tắc.Cô nhắm mắt lại.Y tá đẩy cô đến bên cạnh giường, dừng xe lăn.Cô chỉnh hệ số của mặt nạ thở, chỉnh tốc độ giảm xuống.Ánh mắt từ từ nhìn lên, trong bóng tối mờ mịt, cô thấy tay của anh lộ ra sau tấm chăn màu trắng, còn chưa lau sạch, mà cũng không thể lau được. Trên tay vẫn còn nhiều vết thương và bùn đất. Những ngón tay vẫn dài như vậy, bị kẹp kim, ống truyền và không hề động đậy.Giống như thân thể mảnh mai cường tráng đang nằm trên giường, không có một chút động tĩnh nào.Như thể chết thật rồi vậy.Vân Khanh đưa tay nắm lấy vạt áo bệnh nhân, nhìn trong phòng một hồi lâu.Cho đến giây cuối cùng, cô vẫn không lại gần nhìn mặt anh.Dưới ánh sáng vẫn là một đường nét tuấn tú, lạnh lẽo như băng tuyết trên đỉnh núi.Cô nhìn chằm chằm vào sổ khám bệnh treo ở cuối giường, ánh mắt ngưng lại thành một vệt mờ theo mục tiêu điểm.Âm thanh cũng lơ lửng. Từng câu từng chữ xuyên qua không gian trống rỗng và yên tĩnh.Cô nói, “anh nghe thấy cũng được, không nghe thấy thì thôi.”“Bác sĩ nói, cái thai này khó giữ. Thai nhi kết nối với mẹ thành một thể.”“Anh sống qua được đêm nay, em sẽ giữ nó. Anh không qua khỏi, ngày mai em sẽ phá thai, một xác hai mạng, coi như chúng ta không còn nợ gì nhau nữa.”“Em nói được làm được.”Không khí im ắng trở lại, chỉ còn tiếng tí ta tí tách và những chấm đỏ nhấp nháy.Vân Khanh đặt lại mặt nạ thở, ngón tay khẽ run lên, nói mấy câu thôi mà không thở nổi.Cô cuộn tròn đầu ngón tay, nhẹ vẫy tay, xư lăn nhẹ nhàng xoay theo người cô.Y tá phía sau không kịp phản ứng, bị lời nói của cô làm cho sợ hãi.Vân Khanh ngẩng đầu lên.
Danh Sách Chương: