Người anh hơi lạnh, hình như là bị sốt, không biết chân của anh đã xử lý ổn chưa nữa. Sao anh lại thành ra thế này?Cô vươn tay ôm lấy eo của anh, nhẹ nhàng an ủi, “anh gặp phải chuyện gì không hay sao? Không sao cả, em ôm anh trước đã.”Cô đang vỗ nhẹ vào lưng anh.Cơ thể của Lục Mặc Trầm bị chấn động mạnh.Cô quả nhiên đã ôm chặt lấy anh, cánh tay gầy guộc siết chặt vào eo của anh, để da thịt hai người chạm vào nhau qua lớp quần áo.Anh sững sờ một hồi lâu. Cuối cùng thì anh cũng đưa bàn tay to lớn của mình đặt lên lưng cô, siết chặt từng chút, từng chút một, rất chặt và rất dã man cho đến khi cô không thở nổi nữa. Anh vùi vào cổ của cô, hơi thở nóng rực, gấp gáp như một con thú đang bị mắc kẹt. Anh nhắm chặt đôi mắt đen lạnh lẽo, nghe giọng nói của chính mình vương trên tóc cô, “Vân Khanh, anh sợ sẽ làm em tổn thương...Bốn chữ tội lỗi nặng nề viết như thế nào? Em làm thế nào mà đến được đây? Bao nhiêu năm qua, từng bước, từng bước, lúc không có ai có thể giúp đỡ em, cứu lấy em, em có cảm thấy tuyệt vọng không? Có phải chăng rất đau đớn? Em tốt như vậy, em tốt như vậy... ...”“Vân Khanh, anh muốn nói cho em biết một chuyện.”Anh dường như nói nhảm một hồi. Cô cảm thấy lồng ngực anh nhói lên.Nhưng câu cuối cùng, giọng anh khiến Vân Khanh hơi choáng váng. Cô hơi nghiêng đầu, áp đuôi mắt vào mặt của anh, ngẩng đầu lên, ngước nhìn bằng đôi mắt đen láy, chậm rãi hỏi, “ừm, là chuyện gì?”Ngực của anh một lần nữa, lại một lần nữa thở rất gấp.Hơi thở dồn dập, nóng hổi, hỗn loạn.Anh cúi xuống nhìn cô, trong mắt một màu đen đục, chứa đầy sóng gió.Vân Khanh nhìn một hồi lâu, không hiểu nhưng rồi cũng dần dần nhận ra đó giống như một cuộc đấu tranh, do dựCô không biết là chuyện gì, có vẻ như là chuyện vô cùng quan trọng.Nhưng cơ thể anh bắt đầu run rẩy, có lẽ là do vết thương ở chân đau đớn. Anh có thể chịu được, đặc biệt biết chịu đựng.Lần trước cô bị bắt cóc ở Bắc Sơn, anh đã bị thương. Lần đó, Vân Khanh đã biết anh coi thường những vết thương nhẹ.Khi anh sắp không đứng vững được nữa, Vân Khanh nhanh chóng nghiêng người đỡ lấy anh. Giường cách đó có ba bước chân, cô đỡ anh nằm lên giường: “Nằm xuống trước đã! Chắc chắn vết thương đã bị nhiễm trùng rồi. Người anh nóng như vậy, lại còn uống rượu. Anh nhìn xem dưới đất toàn vỏ chai rượu. Em cũng không biết nói gì nữa. Một người to lớn như vậy chẳng nhẽ lại không hiểu chuyện bằng Mười Ba hay sao? Đúng là muốn hành hạ em mà. Anh nhấc chân lên, không được sao? Hôm đó có phải đã làm tổn thương đến xương rồi không?”Mặt cô trắng bệch, muốn sờ một chút nhưng lại không dám.Nhìn anh nằm xuống, mắt nhắm lại, hơi thở nặng nề và có vẻ hơi choáng. Vân Khanh vội vã vào nhà tắm lấy nước lạnh.Cô nhìn xung quanh để tìm kéo, trên bàn có một chai thuốc ở trong khay khử trùng.Cô không kịp gọi điện thoại cho Tần Luật, quay lại nhanh chóng mở băng gạc cho anh. Thật ghê sợ, cái băng gạc này chắc chắn là băng hôm xảy ra chuyện, mấy ngày rồi chưa thay, bị thấm máu ướt đẫm rồi. Cô không dám nhìn vết thương ở bên trong, chỉ liếc mắt thật nhanh, “có phải bị xe đụng không? Em nhìn giống như bị xe đụng, dọa người ta chết khiếp rồi...”Cô bĩu môi, vẻ mặt ủ rũ và đôi mắt hơi đỏ bừng lên.Cái dáng vẻ quan tâm, lo lắng của cô lúc này, cái dáng vẻ đương nhiên ấy khiến lòng Lục Mặc Trầm như bị dao cứa, dường như mạnh như vũ bão, lại dường như dù thế nào thì cũng không đành lòng.Anh nhìn cô băn khoăn do dự, ánh mắt tĩnh lặng, “Vân Khanh à, bây giờ em còn có thể rời xa anh được sao?”“Anh nói gì cơ!” Vân Khanh đột nhiên cảm thấy khó chịu. Sao anh lại hỏi câu như thế, có ý gì đây, trong lòng cô cảm thấy hơi bực bội.
Danh Sách Chương: