Ở đầu dây bên kia, tiếng của Thẩm Thanh Dự thì thào vang lên trong điện thoại: “Phòng vệ sinh nam này hình như là nơi mà anh hai và Tiểu Vân Vân đã gặp nhau lần thứ hai thì phải! Em nhớ là buổi tối hôm đó, vì chuyện của Cố Trạm Vũ nên Tiểu Vân Vân đã nổi cơn điên. Cô ấy và Tô Gia Ngọc vội vàng kéo nhau đến quán Bar uống rượu giải sầu, kết quả là tự chuốc quá nhiều rượu uống say bét nhè. Sau đó, vì đầu óc không còn tỉnh táo nên cô ấy đã đi nhầm vào nhà vệ sinh nam, rồi tình cờ gặp anh hai đang đi vệ sinh trong đó...Em biết được tất cả những điều này là bởi vì sau khi mọi chuyện xảy ra, em đã mở máy giám sát ra để xem lại. Có vẻ như Tiểu Vân Vân đã trêu chọc anh hai trong phòng nhà vệ sinh nam. Chứ không thì tại sao anh hai lại có thể vác theo bộ mặt đen xì mà bước ra khỏi đó chứ?Sau khi chuyện này xảy ra không lâu, anh ấy lại gọi điện nhờ em cứu một người phụ nữ. Anh ấy nói rằng cô ấy bị bắt cóc. Sau khi em cứu thoát được người mà anh ấy nói, thì em lại nhận ra người đó chính là cô bác sĩ.Lúc đấy em bắt đầu vui như mở cờ trong bụng, em đã nghĩ….chắc chắn là anh hai đã bắt đầu có chút cảm tình với cô gái này rồi! Nếu không thì không thể giải thích được lý do, tại sao anh ấy lại bảo em đi cứu cô ấy thoát ra khỏi đám người xấu đó? Cho nên khi cứu cô ấy xong, em liền đưa cô ấy đến căn phòng tổng thống của anh hai, khiến cô ấy ở cùng chỗ với anh hai luôn…Không phải lúc đó em còn gửi tin nhắn kể về vụ này trong WeChat cho mọi người sao? Em còn hỏi các anh là liệu em có bị anh Hai thảm sát vì làm như vậy không, nhớ chứ?Cuối cùng, chẳng có chuyện xảy ra giữa họ cả. Em đoán là, lúc anh hai đang chuẩn bị ‘vác súng chiến đấu’, thì bạn của Tiểu Vân Vân đã dẫn cảnh sát đến rồi xông vào phá cửa. Khi mọi chuyện kết thúc, anh ấy đã đánh em một trận tơi bời...Rồi bắt đầu từ đó, anh hai thường đến phòng khám của Tiểu Vân Vân, bắt đầu trêu ghẹo, theo đuổi cô ấy.”Kỉ niệm quá…“đẹp”, “đẹp” đến nỗi khóe miệng Thẩm Thanh Diệp và Quý Tư Thần đều nhếch lên nở một nụ cười, mà chỉ có đàn ông với nhau mới có thể hiểu.Nhưng trái ngược với những ký ức tươi đẹp đó, hiện giờ cảnh còn người mất. Căn phòng vệ sinh đó vẫn như vậy chẳng có gì thay đổi, nhưng giờ đây nó trở nên trống trải chỉ còn lại hình bóng một người đàn ông đang đứng trơ trọi ở giữa như một ngọn nến cô đơn, anh hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.Ánh sáng trên đầu anh giống như những ánh sao bao trùm lên những đường nét thâm thúy, đẹp đẽ của toàn bộ gương mặt ấy, khiến nó sáng chói.Anh đang nhớ tới kỷ niêm đó. Từng giọt từng giọt hồi ức quanh quẩn trong trí não của anh ấy không hề phai mờ, từng li từng tí hiện lên rõ ràng không dám quên.Từ nay về sau, tất cả những hồi ức mà anh có về cô ấy chỉ còn những hình ảnh đó mà thôi, những ký ức trong tâm trí anh thật đẹp, nhưng giờ đây chúng như những lưỡi dao đâm vào trái tim anh.Anh cứ đứng như vậy đến tận mười giờ đêm, rồi đột nhiên bấm tắt tàn thuốc, sau đó bước ra khỏi phòng vệ sinh.Lúc này, Quý Tư Thần đang ngủ gà ngủ gật trên băng ghế ngoài hành lang. Thẩm Thanh Diệp thấy anh bước ra khỏi phòng vệ sinh, thì đá vào chân của Quý Tư Thần khiến cậu ta tỉnh lại, rồi ngay lập tức đi theo Lục Mặc Trầm.Lục Mặc Trầm cũng không ra khỏi quán Bar, mà tùy ý bước vào một căn phòng riêng. Căn phòng này đang có khách ngồi đó, anh cũng chẳng hề quan tâm, chỉ im lặng ngồi xuống rồi lấy một chai rượu bắt đầu nốc từng ngụm lớn.Người trong phòng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng bực mình muốn xông lên dạy dỗ đám người vô duyên này một trận. Thẩm Thanh Diệp cố gắng dùng cơ thể mình ngăn cách đám người khỏi Lục Mặc Trầm. Đợi khi Quý Tư Thần bước vào, cậu ta nhanh chóng ra tay, trực tiếp đá đám người không liên quan này ra khỏi phòng.Trên sàn lăn lóc mấy chai rượu , ghế sô pha cũng hơi lộn xộn. Thấy Lục Mặc Trầm không có ý định đi chỗ khác, Thẩm Thanh Diệp liền gọi quản lý quán Bar mang rượu đến, lần này họ chỉ gọi loại rượu cocktail loại nhẹ. Bởi vì anh Hai đã không chợp mắt trong một thời gian dài rồi, giờ lại tiếp tục uống rượu chẳng phải là muốn chết sao?Nhưng Lục Mặc Trầm lại gọi rượu Vodka.Quý Tư Thần nhướng mày, hai người anh em nhìn nhau, không dám khuyên nữa.Ngay khi quản lý nhìn thấy thần thái trên khuôn mặt của anh, anh ta đã nhận thấy có điều gì đó không ổn, và ngay lập tức chạy ra ngoài gọi người phục vụ đồ uống.Rượu vừa được bê vào, anh liền uống hết chén này đến chén khác. Động tác tao nhã không hề vội vàng, ánh mắt thâm thúy, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì.Lục Mặc Trầm uống khoảng một tiếng đồng hồ, Quý Tư Thần và Thẩm Thanh Diệp cũng không uống cùng, chỉ đứng thẳng nhìn chằm chằm vào anh.Anh cũng chẳng quan tâm. Đôi lông mi dày, rủ xuống. Anh gác hai chân lên mặt bàn, không biết là đã say hay vẫn còn tỉnh, anh muốn gọi gái vào phục vụ.Thẩm Thanh Diệp từ từ quay đầu lại và liếc mắt nhìn sang Quý Tư Thần.Quý Tư Thần gọi anh: “Mặc Trầm, cậu say rồi, về Dự viên nghỉ ngơi một chút đi!”Anh cúi đầu xuống, phía dưới lớp áo sơ mi tràn đầy nếp nhăn, lộ ra một mảnh cơ ngực săn chắc. Dưới ánh sáng mở ảo của căn phòng, dáng vẻ chán nản hiện tại này của anh vẫn toát lên nét nam tính rất đặc biệt. Anh chỉ nhếch khóe miệng lên cười khẽ, dường như không nghĩ ra được Dự Viên là chỗ quái nào.
Danh Sách Chương: