Sau khi suy nghĩ, Vân Khanh lắc đầu: “Tôi chỉ nhớ những gì tôi nói. Cho nên hôm nay tôi đến đây khám bệnh.”Đối phương nhìn cô chằm chằm, ánh mắt khẽ lóe lên và cô ta gõ nhẹ đầu bút: “Không sao đâu. Khả năng của tôi là làm cho cô không có ấn tượng thì cũng có thể nhớ ra, có được ký ức của quá khứ. Tiếp theo mới bắt đầu thôi miên. Tôi có cách để đưa trí nhớ của cô trở về 6 năm trước, cô uống tách trà hổ phách này đi.”Cô ta đứng dậy, đi ra cửa, nhận lấy cái mâm trợ lý đưa vào rồi đóng cửa lại,. Cô ta chỉ vào chiếc ghế tựa điện màu đen thoải mái: “Cô ngồi lên rồi bắt đầu chuẩn bị thôi miên.”Vân Khanh hôm nay định thôi miên, muốn tránh được Lục Mặc Trầm cũng không dễ dàng, một lần tới đây thì cũng phải thử xem.Nhưng không biết là do suy nghĩ nhiều hay sao, không giống với chuyên gia Trương. Chuyên gia Trương phải nói chuyện với cô một lúc lâu, cuối cùng cảm thấy cô thoải mái, sau đó chuyên gia Trương mới chuẩn bị cho cô thôi miên.Nữ bác sĩ trước mặt, không nói chuyện lâu với cô về tình trạng của cô, vậy mà trực tiếp kêu cô đi thôi miên.Có vẻ như mục đích của cô ta là để thôi miên cô.Còn tách trà bốc khói nghi ngút, Vân Khanh cúi đầu nhìn xuống.Chuyên gia Trương không cho uống trà như vậy.“Đó chỉ là trà hỗ trợ giấc ngủ bình thường.” Cô ta nhìn cô: “Hổ phách, thủ ô đằng, chu sa. Cô Vân chắc cũng biết tác dụng của những thứ này.”Vân Khanh gật đầu, nhưng cũng không uống mà chỉ nói: “Tôi không thích trà nóng, xin lỗi.”Cô ta có vẻ mỉm cười, ngước lên nhấp một ngụm rồi ngoảnh lại.Vân Khanh suy nghĩ một chút, đợi nhiệt độ hạ xuống, cô đưa lên miệng uống một ngụm rồi nằm xuống.Cô ta ngồi xuống đối diện với Vân Khanh, cầm chiếc đồng hồ giống hệt chuyên gia Trương, dây đồng hồ rơi vào lõi đồng hồ, treo lơ lửng trên không trung trong tầm mắt Vân Khanh: “Thả lỏng đi, đừng nghĩ ngợi gì nữa, bắt đầu nhìn kim phút di chuyển trên đồng hồ. Nghiêm túc nhìn, đếm thời gian, 1, 2, 3, 4, theo tôi, cùng đếm ......”“1, 2, 3, 4 ……”Tít tít tít tít ----Bỏ vào túi ngoài, điện thoại rung.Vân Khanh giật nảy mình và mở mắt ra. Cô sợ hãi ngồi dậy.Nữ bác sĩ chớp mắt, xua tay ngăn cản: “Cô đừng nhúc nhích, tôi cho cô xem.”Không biết tại sao, trạng thái thôi miên của Vân Khanh không tốt. Điện thoại rung càng làm cô thấy bất an.Cô lắc đầu cười nhạt, nhẹ nhõm leo xuống: “Có lẽ là một cuộc gọi quan trọng, cô chờ một chút nha.”Sau khi mở túi ra, điện thoại vẫn đang rung, đồng tử của Vân Khanh co rút lại khi nhìn thấy số của người gọi. Hơi thở cô gấp gáp và sắc mặt cũng tái nhợt.Tiếng chuông cứ vang lên, đứt quãng vài giây rồi lại vang lên.Tim đập thình thịch như thể mặt đồng đè lên đỉnh đầu.Ngón tay của Vân Khanh run lên. Cô vô tình nghe máy. Cô hơi nín thở.Đầu dây ben kia, giọng nói trầm ấm của Lục Mặc Trầm căng thẳng: “Em đang ở đâu?”“Em đang, ở trung tâm trị liệu tâm lý. Anh trước tiên đừng tức giận ……” Vân Khanh cắn chặt môi, điều đầu tiên cô nói trong lúc bối rối là một lời xin lỗi.“Lầu mấy?!” Anh hét lên.Vân Khanh lập tức sửng sốt, ánh mắt tối sầm lại, phản ứng kịp chuyện anh đã tìm tới tận nơi.Anh đang đi công tác. Bây giờ 4 giờ chiều, anh đã biết từ sớm? Quay về cũng cần có thời gian mà.Cô không cần đoán, trong miệng thì thào: “Tầng 3.”Điện thoại cúp máy cái rụp.Sắc mặt của Vân Khanh nhất thời không thể trở lại như bình thường. Cô hoảng sợ. Nữ bác sĩ đứng cách cô mấy bước, trước tiên cô ta cúi đầu, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo ý cười khó coi.“Là ai tìm đến vậy?”“Xin lỗi bác sĩ, là bạn trai của tôi. Anh ấy đang vội.” Vân Khanh gật đầu xin lỗi rồi nhẹ nhàng nói: “Hôm nay tôi không cách nào tiếp tục khám bệnh được rồi.”Ánh mắt của nữ bác sĩ đanh lại, không biết là vì cô nói cái gì, nhưng ngay sau đó lại thờ ơ như thường: “Tôi hiểu được. Cô lo việc của mình đi. Đây là số điện thoại của tôi. Cô có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào. Bệnh tình của cô, tôi thấy rất có hứng thú.”Nói xong, cô ta đưa cho Vân Khanh một tấm danh thiếp và cất vào túi của cô.Lúc này, có tiếng đập cửa mạnh, kèm theo nhiều tiếng động lớn.
Danh Sách Chương: