Lục Mặc Trầm trả lời cuộc gọi này rất lâu, gần năm phút.Vân Khanh đứng bên, hồi hộp chờ đợi.Anh cúp điện thoại, lập tức xuống giường, ngay cả thuốc Vân Khanh đưa cho anh cũng không chú ý đến .Cô vội vàng quấn băng gạc vào chân anh, cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì vậy? Anh muốn ra ngoài bây giờ à?"Người đàn ông sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt đen láy không thể nhìn rõ trong ánh sáng lờ mờ, nhưng hơi thở lại khác hẳn.Anh với lấy áo của mình.Vân Khanh giúp anh lấy quần tây, đồng hồ đeo tay và cà vạt.Anh nhanh chóng mặc đồ, nghiêm nghị lạnh lùng, quay mặt về phía cô, người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, mắt lướt qua dấu vết của làn da hồng hào trên vai và cổ cô, đôi môi mềm mại sưng tấy, bởi vì anh... như vậy, là vì kích thước của anh, cho nên rất khó...Lục Mặc Trầm càng thêm trìu mến, nắm lấy vai cô “Sorry. Bây giờ anh sẽ sai người đưa em về nhé?”“Anh muốn đi đâu?” Vân Khanh nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh, mặc dù không lộ rõ vẻ nặng nề, nhưng cô có thể cảm nhận được điều gì đó không bình thường, vì vậy không nhịn được mà hỏi.“Đến công trường một chuyến”“Xảy ra chuyện sao?”“Ừ. Đừng lo” Anh dịu giọng, nghiêm nghị, vỗ nhẹ vào eo cô “Mặc quần áo đi.”Vân Khanh ngoan ngoãn xoay người đi tìm quần áo, nhưng nghĩ ra bộ tình thú ở bên ngoài, mặc dù anh không xé, nhưng so với xé cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu.Mặt cô nóng bừng, quay lại nhìn anh.Lục Mặc Trầm nghĩ ra, liền lấy ra một chiếc áo sơ mi mới “Có thể dùng làm váy, mặc một cái là được.”“Ừm” Vân Khanh cẩn thận đáp lại, nhận lấy, quay người đi vài bước, cởi khăn tắm mặc vào.Lúc này anh lại trả lời 1 cuộc điện thoại.Anh ấy không nói một lời nào trong suốt quá trình, cuộc gọi rất ngắn, và hơi thở của anh ấy rất lạnh khi anh ấy cúp máy!Không biết cuộc gọi có nội dung gì?Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi theo anh ra khỏi phòng khách, nhặt áo khoác rơi xuống sàn Vân Thanh lên mặc vào, cô giấu bộ đồ tình thú trong cặp, chỉ có thể vứt đi.Lục Mặc Trầm gọi cho A Quan sắp xếp xe xuống ga-ra.Văn phòng của anh có một thang máy lắp sẵn, dẫn thẳng đến ga ra dưới tầng hầm, Vân Khanh đi theo anh xuống đó.Tóc của người đàn ông vẫn còn ướt, buông thõng, sau gáy càng ướt hơn, thân hình cường tráng kiên cường, ở bên cạnh anh, cho dù gặp chuyện xấu, vẫn khiến người ta cảm thấy tin cậy và an toàn.Vân Khanh ôm chặt anh.Khi thang máy đến tầng một, cô chợt nhớ ra chủ đề vừa rồi và nghĩ đến lời khuyên của Gia Ngọc."Lục Mặc Trầm, em có một tin, Gia Ngọc vô tình biết được, có phải gần đây có người họ Giang cũng đang làm việc với Cố Trạm Vũ không? Gia Ngọc nói người họ Giang này rất có thể có thù với nhà họ Lục, anh nên cẩn thận một chút!"Lục Mặc Trầm dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn cô chằm chằm “ Tuy rằng tin tức này đã muộn, nhưng vẫn còn kịp. Chẳng trách, Giang Thành Vũ lại muốn có thân phận cổ đông của Lục thị.Vân Khanh nghe hiểu một cách mơ hồ, nội bộ nhà họ Lục không phải đã phát sinh biến động lớn sao?Anh nói đã muộn?Vân Khanh trong lòng như có một hồi trống, lo lắng cho anh “Thân phận cổ đông của Lục thị sao? Có nghiêm trọng không?”Lục Mặc Trầm tặc lưỡi, cười chế nhạo, tại sao không nghiêm trọng chứ?Nó đã rất nghiêm trọng rồi! Tên ngốc Cố Trạm Vũ đó, lại thêm một ông già giống như một tên trộm!Vân Khanh rất muốn biết thêm về chuyện đó, nhưng Lục Mặc Trầm đã đặt cô vào một chiếc Mercedes-Benz, anh không lên xe, chiếc Bentley của anh ta ở phía bên kia.Cô ngoái đầu ra khỏi cửa xe, anh chạm vào tóc cô, ánh mắt uy nghiêm "Đây là chuyện của đàn ông, ngoan, đừng hỏi quá nhiều, phải chiếu cố bản thân thật tốt thì anh mới có thể yên tâm được, chăm sóc thật tốt đứa bé, sau này chắc sẽ gặp mặt ít hơn!”Trái tim Vân Khanh yếu ớt, nhưng cô phải gật đầu, vì anh mới kiệt sức lại phải tiếp tục cố gắng giải quyết công việc, cô vẫn luôn lo lắng cho anh.Hai xe đi ngược chiều nhau.Chiếc Bentley đến ngã ba đột nhiên tăng tốc và lao vào trong đêm tối.
Danh Sách Chương: