Bạch Lạc Tích kéo thân thể mệt mỏi đi vào Cần Chính Điện, lại phát hiện Ninh Vương và Hạ vương cư nhiên đều ở.
"Thần tham kiến hoàng thượng." Cũng không có dư thừa nói năng rườm rà.
"Ừm, đứng lên đi." Thanh âm bình tĩnh truyền đến.
"Tạ ơn hoàng thượng."
"Vết thương đều tốt rồi?" Tiêu Yến thả ra tấu chương trong tay.
"Đã khỏi hẳn."
"Hôm nay đều ở, chút nữa lưu lại dùng cơm trưa đi." Tiêu Yến tựa hồ tâm tình rất tốt.
"Vâng."
Bạch Lạc Tích chỉ có thể lẳng lặng lui sang một bên, chờ đợi Tiêu Yến hoàn thành chính vụ trên tay.
Trong đại điện yên tĩnh cực kỳ, thỉnh thoảng có thể nghe được thanh âm lật xem tấu chương, không biết qua bao lâu, Bạch Lạc Tích có chút thể lực không chống đỡ nổi, trước khi ra cửa chỉ uống nửa chén cháo, vốn tưởng rằng thỉnh an xong là có thể hồi phủ, không nghĩ tới.. Vết thương phía sau tuy đã tốt đẹp, nhưng thời gian dài như vậy duy trì một tư thế đứng thẳng, y phục dính ở trên vết thương sắp khỏi hẳn cũng thực sự gian nan. Huống hồ bây giờ còn có chút phát sốt, trên cung điện thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua, suy nghĩ của nàng đã có chút rời rạc.
"Vinh Thiển, để Ngự Thiện Phòng mang món ăn đi." Tiêu Yến khép lại một quyển tấu chương cuối cùng.
Chỉ chốc lát sau, món ăn cuồn cuộn không ngừng bưng lên, theo Tiêu Yến ngồi xuống, mấy người cũng vào bàn theo.
"Hiếm thấy đủ người như thế, hôm nay không nhiều quy củ như vậy, tùy ý là tốt rồi." Tiêu Yến lên tiếng.
"Vâng."
"Mẫu Hoàng, biên tái (*) mấy tháng gần đây vẫn náo nạn hạn hán, hôm qua quan viên báo cáo, có chút điêu dân rục rà rục rịch." Tiêu Lạc Hàm tùy ý kẹp lên món ăn trong bát để vào trong miệng.
(*) Biên tái: Chốt hiểm yếu gần biên cương.
"Ừm, ngươi định làm như thế nào." Tiêu Yến cũng không để ý, hàng năm đều sẽ có tình huống như thế.
"Nhi thần kiến nghị, phái binh trấn áp." Sát ý trong ánh mắt Tiêu Lạc Hàm chợt lóe lên.
"Lạc Vân, ý của ngươi thế nào?" Tiêu Yến quay đầu hỏi.
"Nhi thần cảm thấy, nên lấy động viên làm chủ, dù sao nạn hạn hán kéo dài mấy tháng, bách tính không thu hoạch được một hạt nào." Ánh mắt Tiêu Lạc Vân đảo qua Hạ vương.
"Ừm, Lạc Tích, ngươi đối với biên tái hiểu khá rõ, nói một chút đi." Tiêu Yến tùy ý đem vấn đề ném ra.
Tay Bạch Lạc Tích mới vừa cầm lấy đũa lập tức ở giữa không trung, hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Yến sẽ ở trường hợp này hỏi ý của nàng.
"Thần.. Thần không dám ngôn luận ngông cuồng." Bạch Lạc Tích để đũa xuống, cung kính trả lời.
"Không có chuyện gì, trẫm thứ ngươi vô tội, nói đi."
"Thần cho rằng, lúc này bạo động tất có chủ mưu, triều đình nên động viên trước, trấn áp sau. Trước tiên phái quan viên đưa đi lương thảo cứu tế, cứu tế dân trong nước sôi lửa bỏng, động viên bách tính. Sau đó lại phái quân đội đóng giữ, tìm ra kẻ chủ mưu, một lưới bắt hết." Bạch Lạc Tích thở dài, nói ra ý nghĩ của chính mình.
Hết chương 24