"Không nghĩ tới các ngươi cũng có hôm nay." Bị ức hiếp thời gian dài, bây giờ cuối cùng bắt được mệnh quan triều đình, nạn dân như là tìm được mục tiêu trút giận.
Bạch Lạc Tích cũng không có hành động, vẫn cứ vững vàng đứng ở nơi đó, tuy trên mặt mang nụ cười, nhưng trên người lại tản ra khí tức hờ hững khiến người ta không dám dễ dàng đến gần.
"Đem nàng dẫn về." Thủ lĩnh hạ lệnh.
Đại doanh trong thành, Tiểu An gấp đến độ đi qua đi lại, nàng biết Bạch Lạc Tích làm như vậy là muốn cho bạo dân một con đường sống, nhưng vẫn là quá nguy hiểm.
Phó tướng thì lại nằm ở trên bàn viết nhanh, trước khi đi Tiêu Yến cố ý dặn dò, để hắn bảo vệ Bạch Lạc Tích chu toàn, nhưng bây giờ tình thế đã vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn, phó tướng đã không lo được cái khác, không thời gian phái người truyền tin, dùng bồ câu đưa tin là lựa chọn tốt nhất. Chỉ mong đừng xảy ra sai lầm gì, nếu không lấy tính tình tàn nhẫn của Tiêu Yến, không biết có bao nhiêu người phải chôn cùng.
Nơi đóng quân bạo dân, Bạch Lạc Tích bị lung tung trói chặt ném ở một bên, tuy trong lòng phẫn hận, nhưng dù sao cũng là bách tính tâm địa thiện lương, cũng không có làm khó nàng, nhưng thời gian dài duy trì một tư thế cũng khiến Bạch Lạc Tích cảm giác khó chịu, hơn nữa những người này sợ nàng chạy trốn, đem dây thừng trói vô cùng chặt, giờ khắc này nàng có chút khó thở.
"Ạch, có thể đem dây thừng nới lòng chút không, ta sẽ không chạy." Bạch Lạc Tích ẩn nhẫn đã lâu, cuối cùng vẫn là mở miệng.
"..."
Mọi người vốn còn vì bắt được mệnh quan triều đình mà hưng phấn, nghe nàng vừa nói như thế, trong nháy mắt yên tĩnh.
"Hoàng đế làm sao phái cái tiểu nha đầu ngươi đây đến, nhưng mà lá gan ngươi cũng thật là lớn, nhìn dáng dấp nhất định là hoàng thân quốc thích, bây giờ rơi vào trong tay chúng ta, chi bằng.." Một đại hán đứng dậy đi tới bên cạnh Bạch Lạc Tích, cầm lấy dây thừng kéo nàng lên, ngón tay không an phận tùy ý đụng vào gò má Bạch Lạc Tích.
"Nếu đoán ra thân phận của ta, vậy thì mời tự trọng, chuyện bây giờ còn có đường trở về, nếu như ta thật sự mất mạng ở đây, các ngươi tất cả đều phải chôn cùng." Bạch Lạc Tích cũng không che giấu, mang theo lời nói uy hiếp, tuy kiên định nói ra miệng, nhưng đáy lòng thật là không chắc chắn, nàng không biết Tiêu Yến có đến cứu nàng hay không, nếu như lương thảo đến, nạn dân khác tất nhiên là sẽ không bạo động nữa, như vậy dùng phương pháp ít sức nhất chính là phái đại quân trực tiếp vây công nơi đóng quân bạo dân.
"Thả nàng ra, hi vọng hoàng thượng của ngươi sẽ đến cứu ngươi." Thủ lĩnh nghe được lời của Bạch Lạc Tích liếc mắt, câu nói trước là nói với đại hán kia, câu nói sau thì như nói cho Bạch Lạc Tích, lại như nói cho chính mình.