Xe ngựa chậm rãi chạy đến, lòng của Tiêu Lạc Vân cũng bóp chặt lên theo, mấy năm chưa gặp, nàng ngày ngày nhớ nhung, nhưng hôm nay lại có chút..
"Tham kiến Điện hạ." Quan viên phụ trách hộ tống nhìn thấy Tiêu Lạc Vân, xuống xe hành lễ.
"Đứng lên đi."
Tiêu Lạc Vân tự mình đi tới trước xe, kéo ra rèm, người ở bên trong lãnh đạm mà xa cách.
"Tích Nhi, xuống đây đi." Tiêu Lạc Vân cười nói.
"Tham kiến Ninh Vương Điện hạ." Bạch Lạc Tích sau khi xuống xe quỳ xuống đất hành lễ.
".. Mau đứng lên." Trong lòng Tiêu Lạc Vân cảm giác khó chịu.
"Mẫu hoàng vốn muốn ra khỏi thành đón, nhưng hôm nay đột nhiên có việc.."
"Ninh Vương hà tất nói như vậy, ta vốn cũng không có hy vọng xa vời cái gì." Bạch Lạc Tích phát tiết bất mãn trong lòng.
"Được, đi thôi, trên đường bôn ba, trở về nghỉ ngơi một chút."
"Xin hỏi Ninh Vương, ta nên đi nơi nào?"
"Đương nhiên đến chỗ ta trước." Tiêu Lạc Vân không biết trả lời như thế nào, Bạch Lạc Tích mười tuổi rời cung, cũng không có phủ đệ của mình, bây giờ Tiêu Yến tuy triệu nàng hồi kinh, lại chưa ban phủ.
Bạch Lạc Tích không hề trả lời, kiên định đuổi tới bước chân của Tiêu Lạc Vân.
Hoàng cung, tảo triều.
"Hoàng thượng, đây là tình huống thuế ngân giao nộp của năm nay, mời ngài xem qua." Hộ bộ thượng thư Trần An đem tấu chương trình lên.
"Ừm, ngươi làm việc trẫm yên tâm." Tiêu Yến nhìn một chút tấu chương Vinh Thiển trình lên.
"Còn có việc khác không?"
"Hoàng thượng, thần có việc bẩm báo." Lại Bộ Thượng Thư Quý Điển ra khỏi hàng.
"Chuyện gì?"
"Bẩm hoàng thượng, hôm qua trong quân biên cương có quan viên hồi kinh, không biết thần nên sắp xếp như thế nào." Quý Điển tránh đi tục danh của Bạch Lạc Tích.
"Không biết Quý đại nhân nói có phải tứ điện hạ?" Vương thái phó mở miệng chất vấn.
"Đúng phải." Quý Điển cũng không cấm kỵ nữa
"Hoàng thượng, thần cho rằng hiện tại dư nghiệt Bạch gia vẫn chưa được xóa, lúc này không nên ủy nhiệm chức quan." Vương thái phó trực tiếp tỏ rõ thái độ.
"Thái Phó, dư nghiệt Bạch gia có liên quan gì với Lạc Tích, xin ngài đừng nhập làm một." Tiêu Lạc Vân có chút nghe không nổi.
"Ý của Hoàng tỷ là mẫu hoàng không rõ thị phi, năm đó vu oan người tốt?" Trong giọng nói của Tiêu Lạc Hàm mang theo mỉa mai.
"Ngươi.." Tiêu Lạc Vân biết đây là khúc mắc của Tiêu Yến, bây giờ nói nhiều sai nhiều.
"Mẫu hoàng, nhi thần cũng không phải ý này." Tiêu Lạc Vân quỳ xuống đất.
"Đứng lên đi." Tiêu Yến chưa từng có nghĩ tới vấn đề này, cô vốn là bởi vì không muốn Bạch Lạc Tích ngốc ở trong quân nữa mới triệu nàng hồi kinh, cái khác, cô còn không có nghĩ kỹ.
Hết chương 3