Bạch Lạc Tích nhàn nhã nằm ở trên giường, uống xong canh sâm Tiểu An bưng cho nàng, liền bắt đầu lật tới lật lui quả khô một bên.
"Điện hạ, ngài ăn ít chút." Tiểu An nhìn cái đĩa đã lộ đáy.
"Ngươi cũng tới ăn chút." Nghe được lời của Tiểu An, Bạch Lạc Tích đem cái đĩa đưa tới.
"Vẫn là lưu cho người đi, ta cũng không phải thích ăn đồ ngọt ngấy kia." Tiểu An ghét bỏ liếc mắt một cái, quay người rời khỏi.
"..."
Bạch Lạc Tích cũng không chú ý, tiếp tục lật tìm, đem thứ không thích xếp đến một bên.
"Hoàng thượng? Nô tỳ tham kiến hoàng thượng." Tiểu An bưng chén canh, xa xa thấy được bóng người của Tiêu Yến, vội quỳ xuống đất dập đầu.
"Ừm, đứng lên đi." Tiêu Yến nhàn nhạt đáp lại.
"Tạ hoàng thượng."
"Chủ nhân nhà ngươi thế nào?" Tiêu Yến liếc mắt nhìn về phía Tiểu An.
"Điện hạ đã tỉnh rồi, vừa uống canh sâm." Tiểu An như thực chất bẩm báo.
Nghe được lời đáp, Tiêu Yến cất bước đi vào nội thất, vừa rồi ở triều đường vì chuyện của Bạch Lạc Tích thuyết phục những lão ngoan cố kia, hiện tại quả thật có chút uể oải, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ này hôm qua bị thương nghiêm trọng như vậy, lại không khỏi lo lắng.
"Tiểu An đi lấy chút này đến nữa, loại này ăn ngon hơn." Bạch Lạc Tích nghe được âm thanh, tưởng Tiểu An đi mà quay lại, cũng không ngẩng đầu lên trực tiếp đem cái đĩa đưa ra.
"Điện hạ.." Tiểu An nhìn tình cảnh này, ở một bên suýt chút nữa giậm chân.
"Nhanh lên một chút a, đúng rồi, lấy thêm chút rượu trở về." Bạch Lạc Tích thấy không ai động tác lại bổ sung một câu.
"Được, đi lấy đến cho Điện hạ." Tiêu Yến chậm rãi đến gần, tiếp nhận cái đĩa, quay người dặn dò với Vinh Thiển.
"Hoàng thượng?"
Bạch Lạc Tích bị tiếng này hù dọa, cuống quít đứng dậy, quỳ xuống đất thỉnh an.
"Cho hoàng thượng thỉnh an."