Cần Chính Điện.
Bảy ngày kỳ hạn đã đến, giương cung bạt kiếm bên trong đại điện, ai cũng không muốn ở thời khắc then chốt như vậy thoái nhượng.
"Mẫu Hoàng, nhi thần phụng chỉ tra rõ, hiện tại chứng cứ xác thực, Chu đại học sĩ là chủ mưu gian lận của lần này." Tiêu Lạc Vân ra khỏi hàng bẩm báo.
"Đại Học Sĩ?"
Lời vừa nói ra, cả triều ồ lên, Tiêu Yến nghi hoặc, cô cũng không tin tưởng Chu Ương mỗi ngày miệng đầy nhân nghĩa đạo đức lễ giáo thi thư sẽ tham dự loại tranh bè phái này.
"Vâng, Chu đại nhân lợi dụng chức vụ phó giám khảo, tùy ý ra vào phòng thi, tự ý thay bài thi, nhân chứng vật chứng đều đủ." Tiêu Lạc Vân liếc nhìn Hạ vương, người sau mặt không hề cảm xúc, chỉ có nắm đấm nắm chặt tỏ rõ phẫn hận trong lòng.
"Chứng cớ gì?" Lặng im chốc lát, Tiêu Yến mở miệng dò hỏi.
"Lại Bộ Thị Lang Tần đại nhân cùng là phó giám khảo, tận mắt thấy hành động của Chu đại nhân, sau đó bị đe dọa, không dám nói ra sự tình, mãi đến tận nhi thần luôn mãi dò hỏi, mới toàn bộ nói ra." Tiêu Lạc Vân tiếp tục bẩm báo.
"Chu đại nhân, có gì muốn nói không?" Tiêu Yến chuyển hướng Chu Ương, vị Đại Học Sĩ tri thức phong phú
Thông cổ biết kim này cô vẫn rất kính ngưỡng.
"Thần.. Không lời nào để nói." Chu Ương quỳ gối trên mặt đất, câu nói đầu tiên gánh chịu hết thảy tội lỗi.
"Chu đại nhân, trẫm nghĩ không thông ngươi vì sao như vậy?" Tiêu Yến đối với kết quả như thế hơi kinh ngạc.
"Hoàng thượng, rất nhiều học sinh khổ học mấy năm, chính là vì ở khi khoa cử nổi bật hơn mọi người tận trung vì nước, nhưng mấy năm gần đây nếp sống gian lận càng lúc càng kịch liệt, thần vô cùng đau đớn cũng không sức xoay chuyển, chỉ có thể ra hạ sách nầy, muốn cảnh giác thế nhân. Không nghĩ tới sự tình bại lộ, thần nhận tội, chỉ là xin mời hoàng thượng coi trọng khoa cử, nghiêm trị gian lận, trả thiên hạ công bằng cho thí sinh."
Chu Ương một phen lời giải thích càng để Tiêu Yến thay đổi sắc mặt, mấy năm qua cô xác thực lợi dụng khoa cử để củng cố hoàng quyền, chỉ là.. Trọng thần như vậy, đáng tiếc rồi.