Trong hoàng cung, tiểu Lạc Tích mười tuổi là tiểu công chúa mẫu hoàng thương yêu nhất, ngày ngày quấn ở bên người, Mẫu Hoàng cũng thích dính người của nàng, luôn là nắm lấy tay nàng du ngoạn chung quanh. Nhưng tình cảnh tốt đẹp này lại bị một lần đột nhiên chính biến đánh vỡ, ngày ấy giống như thường ngày, Mẫu Hoàng và đại hoàng huynh thượng triều xong cùng nhau dùng bữa, tiểu Lạc Tích cầm hộp cơm chạy vào.
"Mẫu Hoàng, đây là Tích Nhi tự mình làm, ngài nếm thử đi." Lạc Tích đem một chén đã cháo đã nấu khét đặt lên bàn.
"Ha ha, đây là ngươi làm?" Tiêu Yến cười ung dung.
"Ân, vú nương dạy nhi thần làm, Mẫu Hoàng mau nếm thử có ăn ngon hay không."
"Tích Nhi, nhìn ngươi điệu bộ này, bận bịu rất lâu rồi chứ." Đại hoàng huynh nhìn ra Tiêu Yến khó xử, nói sang chuyện khác.
"Đại hoàng huynh cũng nếm thử." Lạc Tích cũng không dự định buông tha.
"Được được, để ta nếm" Nhìn Lạc Tích bưng bát nhích qua, đại hoàng huynh cười tiếp nhận.
Tiểu Lạc Tích chờ mong đầy cõi lòng mà nhìn, Tiêu Yến cũng mỉm cười chờ đợi đáp án.
"Ạch.." Đại Hoàng Huynh mới vừa uống một hớp, vẻ mặt thì trở nên thống khổ không thể tả, gắt gao nắm lấy cái chén trong tay.
"Làm sao vậy? Có khó uống như vậy sao?" Tiêu Yến cho rằng hắn là bởi vì cháo này thực sự khó uống, mới làm bộ chọc ghẹo.
Mãi đến tận đại hoàng huynh một ngụm máu tươi phun ra, Tiêu Yến mới phản ứng được, đỡ lấy thân thể ngã xuống, lớn tiếng la lên.
"Nhanh truyền thái y!"
"Hoàng thượng, không tốt rồi, phản quân bao vây hoàng cung." Không có đợi được thái y, Tiêu Yến có được hồi đáp như vậy.
"Ở đâu ra phản quân?" Tiêu Yến không tin lỗ tai của mình.
"Hồi hoàng thượng, là.. Bạch gia quân dẫn dắt bộ hạ phản chiến.."
"..."
Tiêu Yến chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tiêu Lạc Tích ở một bên, trong ánh mắt không còn từ ái, còn dư lại chỉ có lạnh nhạt và sát ý. Vốn dĩ chén cháo kia chắc là cho cô, nói cách khác bên trong cuộc chính biến này bởi vì bên ngoài sớm có dự mưu.
"Truyền lệnh xuống, tập hợp tất cả thị vệ trong cung, ngăn cản phản quân. Phái người đi ngoại thành kinh đô tìm Trần tướng quân, để hắn hỏa tốc đến trước cứu giá" Tiêu Yến bình tĩnh ra lệnh.
Cô không hiểu, tại sao Bạch Hiên cùng mình yêu nhau nhiều năm sẽ phản chiến đối mặt, vốn dĩ hắn nên đi trấn thủ biên thuỳ Tây Nam, đại quân vừa xuất phát ba ngày, cư nhiên..
Trận chính biến này Tiêu Lạc Vân không có tham dự, khi nhận được thánh chỉ để nàng hỏa tốc hồi kinh, chính biến đã bị Tiêu Yến bình định, chỉ có Bạch Hiên chẳng biết đi đâu. Ngọn lửa chiến tranh này làm cho bách tính Kinh Thành thống khổ không thể tả, thương vong nặng nề, cũng là một lần chính biến khai quốc tới nay nghiêm trọng nhất, Tiêu Yến cũng bày ra tài năng đế vương và thủ đoạn tàn nhẫn hung ác.
Tiêu Lạc Vân trở lại trong cung, thấy được Tiêu Lạc Tích bên trong góc, một mình lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, dường như chịu phải kinh hãi, cũng khó trách, trước khi nàng trở về Tiêu Yến đã hạ lệnh đem phản tướng toàn bộ trảm thủ, Bạch gia càng là chu di cửu tộc, cùng ngày hành hình Tiêu Yến mang theo Tiêu Lạc Tích đi giám hình, Tiêu Lạc Tích luôn được bảo vệ rất tốt nhìn theo người đã từng cùng mình thân mật như vậy từng người một ngã vào trong vũng máu, sợ đến luôn trốn trong lồng ngực Tiêu Yến, nhưng Tiêu Yến lại đem nàng đẩy ra, để nàng nhìn rõ ràng kết cục của những người này. Sau khi kết thúc hành hình Tiêu Yến trực tiếp tuyên bố xử trí đối với Tiêu Lạc Tích, đem nàng quy về phản đảng Bạch gia, lấy đi họ hoàng tộc, đi đày sung quân.
Tiêu Lạc Vân đem đứa nhỏ cuộn thành một cục ôm vào lòng, đứa trẻ đã từng hoạt bát linh động kia cũng lại trở về không được rồi, cuộc chính biến này để tất cả người đều mất đi rất nhiều, Tiêu Yến không chỉ có mất đi người yêu, con cái, còn mất đi rất nhiều thân tín, bọn họ trung tâm hộ chủ anh dũng hi sinh. Tiêu Lạc Hàm mất đi anh ruột của cô, người cô luôn sùng bái, Tiêu Lạc Tích dường như mất đi tất cả, Tiêu Lạc Vân tựa hồ cái gì cũng không mất đi, nhưng tựa hồ lại mất đi rất nhiều.
Hết chương 5
Chương 6: Bái kiến.
Ngày mai sau khi kết thúc tảo triều, Ninh Vương mang theo Bạch Lạc Tích tiến cung.
"Nhi thần bái kiến Mẫu Hoàng" Tiêu Lạc Vân quỳ xuống đất thỉnh an.
"Đứng lên đi." Trong lồng ngực Tiêu Yến ôm đứa trẻ năm, sáu tuổi.
"Tạ mẫu hoàng." Tiêu Lạc Vân đứng dậy đi đến người đứng ngây ra liếc mắt ra hiệu.
".. Thần tham kiến hoàng thượng" Bạch Lạc Tích quỳ xuống đất
"Cô mẫu, cô mẫu, ăn cái này." Đứa nhỏ leo tới trên người Tiêu Yến giơ lấy tay nhỏ.
"Được." Tiêu Yến cười hé miệng đem quả nho trong tay đứa nhỏ nuốt vào.
Bạch Lạc Tích quỳ trên mặt đất, trong lòng nổi lên cay đắng, mẫu thân nhiều năm không gặp vẫn yêu thích đứa nhỏ, nhưng chính mình cũng đã không ở trong lòng cô.
"Mẫu Hoàng." Tiêu Lạc Vân nhẹ giọng nhắc nhở.
"Ừm, ngẩng đầu lên." Tiêu Yến vẫn chưa kêu Bạch Lạc Tích đứng dậy.
Tình huống bây giờ như thế, đối với Bạch Lạc Tích mà nói quả thực chính là dằn vặt, nàng không có động tác, vẫn cúi đầu, chỉ có hai tay trong tay áo chăm chú nắm chặt quyền có thể biểu hiện căng thẳng của chủ nhân.
"Không nghe sao? Trẫm để ngươi ngẩng đầu lên." Tiêu Yến hơi lên giọng.
"Vâng." Bạch Lạc Tích cắn cắn môi, chậm rãi ngẩng đầu, đập vào mi mắt chính là đứa trẻ Tiêu Yến sủng nịch trong lòng, mà đứa nhỏ không sợ hãi chút nào lung tung đưa tay đặt ở trên mặt Tiêu Yến.
Tiêu Lạc Vân ở một bên thức thời lui về phía sau, chuẩn bị đến ngoài điện chờ đợi, mới vừa lui lại mấy bước đã bị một ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Yến ngăn lại, ngoan ngoãn đứng tại chỗ. Tình cảnh thế này không cần nói Bạch Lạc Tích, chính là chính mình đều sẽ ước ao, trong lòng Tiêu Lạc Vân thầm than.
"Sống đến tốt không?" Tiêu Yến lên tiếng dò hỏi.
"Nhi.." Bạch Lạc Tích vừa mở miệng liền phát hiện chính mình sai rồi, lập tức đổi giọng.
"Thần sống rất tốt, làm phiền hoàng thượng mong nhớ."
"Ừm, trở về rồi phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, biết không?"
"Vâng, thần biết."
"Trước tiên ở nơi Ninh Vương đó một khoảng thời gian, trẫm sẽ phái người đem hành cung ngoài thành sửa chữa tốt, đến thời điểm đó ngươi dọn qua đó."
"Tạ ơn hoàng thượng." Hành cung ngoài thành mặc dù ở kinh thành, nhưng cách hoàng cung rất xa, trong lòng Bạch Lạc Tích khó chịu, Tiêu Yến cứ như vậy không muốn gặp lại chính mình sao.
"Được, chỉ cần ngươi an phận, trẫm bảo đảm ngươi một đời vinh hoa phú quý." Tiêu Yến thuận miệng nói ra.
"..."
"Cô mẫu, ta muốn chơi cưỡi ngựa." Đứa nhỏ tránh thoát khỏi Tiêu Yến nhảy đến trên đất.
"Ha ha, được, người đâu." Tiêu Yến thẳng thắn kêu gọi.
"Cô mẫu, ta muốn chơi với tỷ tỷ này, tỷ tỷ thơm thơm." Đứa nhỏ chỉ vào Bạch Lạc Tích quỳ trên mặt đất.
Tiêu Yến thuận theo phương hướng ngón tay của đứa nhỏ nhìn đến, cũng không có lên tiếng, trong phòng trong nháy mắt yên tĩnh, ngột ngạt, Bạch Lạc Tích chỉ cảm thấy đè nén, ép tới ngực đau đớn, không nghĩ tới sau nhiều năm lần nữa gặp mặt, thì giống như miễn cưỡng đem vết thương trước đó xé rách đau đớn như vậy.
Hết chương 5