"Hồi Mẫu Hoàng, ở trong phủ nhi thần." Tiêu Lạc Vân trả lời.
"Ừm."
"Hoàng thượng, ở trong phủ Ninh Vương sợ là không thích hợp." Vương thái phó nghe tiếng ra lời.
"Ai cũng biết hoàng tỷ xưa nay thân mật với Lạc Tích, hiện tại dư nghiệt Bạch gia rục rà rục rịch, đem nàng thu xếp ở trong phủ ngươi, không phải tạo thuận lợi cho phản đảng." Tiêu Lạc Hàm lập tức phụ họa.
"Ý của ngươi là bản vương cấu kết loạn đảng?" Tiêu Lạc Vân nắm chặt quả đấm, nhịn lại nhịn.
"Ta chỉ là tuỳ việc mà xét, hoàng tỷ không cần lo lắng."
"Ninh Vương Điện hạ đã nhiều năm chưa cùng tứ điện hạ có qua lại, không biết Hạ vương lời ấy có căn cứ gì." Quý Điển không nhìn nổi nữa.
Trong điện mọi người thấy tình thế giương cung bạt kiếm, cả thở mạnh cũng không dám, yên lặng một lát, Tiêu Lạc Vân ngẩng đầu nhìn về phía bảo tọa, Tiêu Yến không có gì phản ứng, tựa hồ đang suy tư, nàng hiểu Tiêu Yến, yên tĩnh lúc này nói rõ lòng cô nghi ngờ.
"Mẫu Hoàng, nhi thần nguyện lấy trên dưới mấy chục nhân mạng phủ Ninh Vương đảm bảo, người ở trong phủ nhi thần chắc chắn sẽ không dính líu quan hệ với Bạch gia, nếu như đúng như lời Hạ vương nói.." Tiêu Lạc Vân gục mặt nói ra.
"Được rồi, đều náo đủ rồi chưa? Vì một chuyện nhỏ như thế, hai Vương Gia, một Thái Phó, một Thượng Thư. Ở trên triều ngang nhiên tranh luận, giống kiểu gì!" Tiêu Yến cắt đứt lời của Tiêu Lạc Vân.
"Xin Mẫu Hoàng, hoàng thượng thứ tội." Mấy người nghe tiếng quỳ xuống đất.
"Chuyện nhậm chức trước tiên để một bên, người thì ở tạm phủ Ninh Vương đi." Tiêu Yến nói ra quyết định.
"Vâng."
"Lạc Vân, trẫm không hy vọng xảy ra sai lầm gì, ngươi hiểu không?" Tiêu Yến nhìn Tiêu Lạc Vân quỳ gối dưới thềm.
"Nhi thần biết, nhi thần nguyện làm đảm bảo.."
"Ngươi còn không hiểu, trẫm không muốn ngươi làm đảm bảo!" Tiêu Yến lạnh lùng nói, cô không muốn Tiêu Lạc Vân và người kia kéo lên bất kỳ quan hệ gì.
"Vâng." Tiêu Lạc Vân bị quát mắng bất thình lình hù dọa.
"Tản đi đi, ngày mai dẫn nàng tới gặp trẫm." Dứt lời, Tiêu Yến đứng dậy rời đi, lưu lại quần thần vẫn còn bên trong sợ hãi.
"Hoàng tỷ vì một người bé nhỏ không đáng kể chọc giận Mẫu Hoàng, có chút lợi bất cập hại đó." Tiêu Lạc Hàm đứng dậy đi tới bên cạnh Tiêu Lạc Vân.
"Nàng cũng là muội muội ngươi, làm sao sẽ bé nhỏ không đáng kể." Tiêu Lạc Vân cũng đứng dậy phủi tro bụi trên làn váy một cái.
"Muội muội? Sáu năm trước đại hoàng huynh.. Lúc rời đi, nàng thì không xứng rồi."
"Hàm nhi.. Khi đó nàng còn nhỏ, căn bản không hiểu." Tiêu Lạc Vân không biết làm sao khuyên, kỳ thực trong lòng nàng làm sao không oán.
"Hoàng tỷ, ngươi lựa chọn nàng, cũng đừng trách ta lòng dạ ác độc."
"..."
Hết chương 4