“Hôm nay cậu sao vậy, có tâm sự à?”
Phòng Vũ hỏi.
“Không có gì.”
Dương Lỗi nói.
“Xem tôi như người ngoài sao?”
“Tôi xem anh như vợ đấy.”
“Biến đi!”
“… Không có gì thật mà.”
Trong lòng Dương Lỗi có tâm sự nặng nề, nhưng lại không thể mở miệng được.
Một lúc sau, Dương Lỗi nói:
“Anh nói xem, chúng ta làm thế này thoải mái hơn hay làm với nữ thoải mái hơn?”
Phòng Vũ im lặng một chút.
“Không thể so sánh như vậy được.”
“Sao lại không so được?”
“Lâu rồi tôi không có làm chuyện đó với phụ nữ.” Phòng Vũ nói thật.
Dương Lỗi nghe vậy thì vui hẳn.
“Tôi cảm thấy hai chúng ta làm như vậy thoải mái hơn.”
Phòng Vũ liếc Dương Lỗi một cái.
“Gần đây cậu làm rồi à?”
Dương Lỗi phản ứng lại, vội vàng nói: “Không có! Tôi là người bừa bãi như vậy sao? Tôi cũng đâu có pansy. Từ lúc làm với anh… tôi chưa từng chạm vào phụ nữ.”
Phòng Vũ im lặng một lát, nói: “Ngủ đi.”
Phòng Vũ nằm xuống chuẩn bị ngủ, chợt nghe Dương Lỗi hỏi: “Cô gái họ Lâm kia, anh có muốn làm với cô ta không?”
Phòng Vũ sửng sốt, đưa chân đá Dương Lỗi một cái.
“Cậu nói lời nào đàng hoàng được không?”
Phòng Vũ mắng.
“Tôi là côn đồ, không nói lời đàng hoàng được. Con gái người ta đẹp như thế, anh không muốn thượng sao?”
Không biết uống nhầm thuốc gì mà khi nói những lời này, thái độ của Dương Lỗi vừa giận dỗi vừa khó chịu.
“Thượng cái gì mà thượng, mẹ nó tôi thượng cậu đó!”
Phòng Vũ bỗng dưng lật người lại, kéo Dương Lỗi ngã xuống giường, sau đó đè lên định phạt Dương Lỗi.
“Ha ha… ha… !”
Mặc dù bị Phòng Vũ thọc lét đến nỗi phải co người như con tôm, Dương Lỗi vẫn cười to.
“Ai bảo toàn nói bậy bạ!”
Phòng Vũ cũng cười, hai người ở trên giường lăn lộn thành một đoàn…
Tối hôm sau, cái bàn trong góc của nhà hàng Thế Kỷ không có ai ngồi. Vừa đến nhà hàng, Lâm San San liền đi thẳng về phía Phòng Vũ, trong tay còn cầm theo một hộp quà được gói ghém cẩn thận.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lâm San San đưa hộp quà cho Phòng Vũ.
“Lâm tiểu thư, đây là…”
“Em đã nói rồi, gọi em là San San.”
“… San San, cái này…”
“Đây là một ít đồ ăn do tự tay em làm, anh vẫn chưa ăn cơm phải không… đưa cho anh nếm thử đó.”
Lâm San San đỏ mặt nói.
Phòng Vũ ngây ngẩn cả người, hắn nhìn hộp cơm được gói ghém tỉ mỉ, lại nhìn những người xung quanh đang ngó sang bên này, do dự một lúc rồi nhận lấy.
“Cảm ơn.”
Phòng Vũ sẽ không để con gái phải khó xử, càng không để cô khó xử trước mặt nhiều người như vậy.
Lâm San San lấy hết can đảm tặng thiệp, còn viết cả số điện thoại vào đó, nhưng vẫn không chờ được điện thoại của Phòng Vũ. Cô là người vừa si tình vừa cố chấp, Phòng Vũ càng không có phản ứng, cô càng không chấp nhận buông tay.
Bắt đầu từ hôm ấy, tối nào Lâm San San cũng đưa cơm cho Phòng Vũ.
“Xin lỗi, tôi đã ăn rồi. Vả lại nhà hàng chúng tôi có cơm cho nhân viên, không cần phiền cô đâu.”
Lúc đầu, Phòng Vũ khéo léo từ chối Lâm San San.
Một lát sau, Lâm San San mới nhỏ giọng nói: “Em biết mấy món này không thể so với nhà hàng của anh, nếu anh không thích ăn thì cứ để sang một bên, không sao hết.”
Nhưng mà vẻ mặt đang cố nén tủi thân và buồn bã.
Dù gì Phòng Vũ cũng là đàn ông, hơn nữa còn là đàn ông đích thực, nói sao cũng thương hoa tiếc ngọc. Thấy Lâm San San như sắp khóc đến nơi, Phòng Vũ cũng không nhẫn tâm, vì vậy mở hộp cơm ra ăn.
Rốt cuộc Lâm San San cũng nở nụ cười.
Mặc dù Phòng Vũ đã khéo léo từ chối cô nhiều lần, bảo cô không cần đưa cơm, nhưng Lâm San San vẫn một mực kiên trì, đêm nào cũng đến đưa cơm, Phòng Vũ cũng không biết nên làm thế nào.
Lâm San San rất thông minh, cô biết nếu bây giờ mình thổ lộ rõ ràng, rất có thể Phòng Vũ sẽ từ chối mình, nhưng chỉ cần mình không đâm thủng tầng giấy này, Phòng Vũ sẽ không thể từ chối mình một cách dứt khoát, bởi vì mình đã bày tỏ gì đâu.
Thế nên hôm nay Dương Lỗi đến văn phòng quản lý của Phòng Vũ, vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Phòng Vũ đang ngồi ăn cơm hộp, còn Lâm San San thì ngồi ở bên cạnh.
“Cậu đến rồi à?” Phòng Vũ thuận miệng chào Dương Lỗi.
“……”
Người miệng mồm nhanh lẹ như Dương Lỗi thế mà lại không nói được lời nào. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Dương Lỗi ngơ ngẩn.
“… Hình như tôi đến không đúng lúc thì phải!”
Dương Lỗi phản ứng lại, mỉm cười nói một câu.
Lâm San San cảm thấy hơi ngượng ngùng, cô đứng lên nói: “Em đi trước, các anh cứ từ từ nói chuyện.”
Sau khi Lâm San San ra ngoài, Dương Lỗi ngồi xuống đối diện Phòng Vũ, nhìn thoáng qua hộp cơm trên bàn. Phòng Vũ vẫn chưa ăn xong, nhưng nhìn phần còn lại cũng đủ biết nó phong phú cỡ nào.
“Được đấy, ăn ngon không? Anh có lộc ăn thật.”
Dương Lỗi nói.
“Hèn gì rủ anh đi ăn mà anh toàn hờ hững, thì ra ở đây có người đẹp xuống bếp nấu cho, anh đúng là trọng sắc khinh bạn.”
“Cậu có để yên không.”
Phòng Vũ đậy nắm hộp cơm đang ăn dở.
“Ăn gì chưa? Chúng ta ra ngoài ăn chút đi.” Phòng Vũ nói.
“Anh ăn chưa no sao? Còn ăn nữa à?” Dương Lỗi nói.
“Ăn với cậu!”
Phòng Vũ dẫn Dương Lỗi ra ngoài.
Trong lòng Dương Lỗi như có một bình ngũ vị, không rõ là vị gì.
*bình ngũ vị: năm vị chua, cay, đắng, mặn, ngọt trộn lẫn = rối bời.
Lúc vừa tới nhà hàng, Dương Lỗi đã nghe chuyện cô gái kia đưa cơm cho Phòng Vũ, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến hai người ở cạnh nhau, hơn nữa bầu không khí dường như rất hòa hợp, trong lòng Dương Lỗi như bị rót một bình dưa chua lâu năm, không rõ là vị gì.
Vừa rồi khi vào phòng, Dương Lỗi đột nhiên cảm thấy mình như người dư thừa, giống như mình mới là cái bóng đèn.
“Cậu rủ tôi ăn cơm mà tôi hờ hững hồi nào?”
Phòng Vũ vẫn còn nhớ câu nói vừa rồi của Dương Lỗi.
“Nếu cứ tiếp tục ăn như vậy, anh còn để ý đến tôi sao?” Dương Lỗi cười cười, một câu hai nghĩa. Trong lòng hắn đang có sóng cuộn biển gầm, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện gì. Đây chính là sự trầm ổn mà hắn luyện được từ khi đi theo Yến Tử Ất.
Phòng Vũ không nói nữa.
Dương Lỗi không hề biết, hôm sau Phòng Vũ đi tìm Lâm San San.
Đây là lần đầu tiên Phòng Vũ hẹn gặp Lâm San San.
Lúc Lâm San San đưa cơm cho Phòng Vũ, Phòng Vũ nói với cô: “Chúng ta đổi sang chỗ khác nói chuyện đi.”
Khuôn mặt Lâm San San sáng ngời. Cô thẹn thùng gật đầu một cái.
Hôm đó không biết Phòng Vũ đã nói gì với Lâm San San, bởi vì không có người thứ ba ở đó.
Nhưng có người nhìn thấy Lâm San San đi ra khỏi một quán cà phê, trên mặt giàn giụa nước mắt.
Sau hôm đó, Lâm San San không đến nhà hàng Thế Kỷ nữa, không đưa cơm cho Phòng Vũ nữa, cũng không khờ dại ngồi chờ ở cái bàn kia nữa.
Lúc Lâm San San biến mất không chút dấu vết, mọi người trong nhà hàng đều lén lút bàn tán, đoán xem giữa cô và Phòng Vũ đã xảy ra chuyện gì, nhưng chẳng ai biết cả.
Có người nói, đáng tiếc ghê, thật ra xét về tướng mạo hay nhân phẩm hay gia thế, cô gái này đều xứng đôi với Phòng tổng.
Lại có người nói, có lẽ Phòng tổng đã có người trong lòng, hoặc là Phòng tổng đã có bạn gái, chỉ là cô ấy chưa lộ mặt thôi.
Còn có người nói, mấy người có biết thân phận của Phòng tổng không? Biết hắn là người thế nào không? Nói không chừng sau khi hỏi thăm kỹ càng, cô gái kia sợ quá không dám đến nữa…
Tóm lại, có một khoảng thời gian, Lâm San San biến mất như thế.
Lâm San San biến mất chưa bao lâu, nhà hàng Thế Kỷ đã xảy ra một sự kiện đổ máu mà từ lúc khai trương đến nay chưa từng có.
Sự kiện đổ máu này, không chỉ mang đến vô vàn rắc rối cho Phòng Vũ, mà còn khiến Dương Lỗi không thể không đối mặt với gia đình mà trước giờ mình chẳng muốn nhắc tới.
Trước khi sự kiện đó xảy ra, Phòng Vũ đi theo La Cửu ra ngoài làm việc, đi hết nửa tháng.
Đối với sự biến mất của Lâm San San, dĩ nhiên Dương Lỗi rất vui mừng, nhưng nói thật hắn cũng không mừng cho lắm.
May là Phòng Vũ chưa động lòng với Lâm San San, nhưng Dương Lỗi biết, mất đi một Lâm San San, không có nghĩa là sau này sẽ không có Vương San San, Trương San San, Lý San San…
Sớm muộn gì Phòng Vũ cũng sẽ có bạn gái, sớm muộn gì Phòng Vũ cũng kết hôn với phụ nữ. Chẳng lẽ Phòng Vũ có thể không yêu đương không kết hôn suốt một đời?
Vấn đề giữa hắn và Phòng Vũ không phải chỉ có một mình Lâm San San. Dương Lỗi hiểu rất rõ.
Hắn càng hiểu rõ thì lại càng nôn nóng. Hắn lại nghĩ tới những lời của Hoa Miêu.
Không đợi Dương Lỗi suy nghĩ cẩn thận, Phòng Vũ đã theo La Cửu sang tỉnh khác. Trong hai tuần lễ đó, cả ngày Dương Lỗi cứ như người mất hồn, làm xong việc ở công ty thì không biết nên làm gì.
Hắn dẫn đám anh em đi ca hát mỗi đêm, nhưng cũng không giải được nỗi sầu cô đơn.
Trước khi đi Phòng Vũ đã ném chìa khóa nhà cho Dương Lỗi, bảo Dương Lỗi giúp mình trông chừng nhà, nhưng thật ra Phòng Vũ biết Dương Lỗi thích tự do, muốn cho hắn một nơi thoải mái. Dương Lỗi nằm một mình trên chiếc giường dây thép của Phòng Vũ, suy nghĩ miên man, nhưng nghĩ tới nghĩ lui đều nghĩ đến Phòng Vũ.
Dương Lỗi thở mạnh một tiếng, ngồi dậy.
“Mẹ nó đúng là quái gở.”
Dương Lỗi mắng.
Từ khi gặp Phòng Vũ, Dương Lỗi cảm thấy mình càng ngày càng quái gở, mà cái cuộn băng khiến hắn bắt đầu trở nên quái gở lại bất ngờ đập vào mắt hắn.
Dương Lỗi nhịn không được bỏ cuộn băng vào máy, bật TV lên.
Trên màn hình, hai người đàn ông đang nằm chồng lên nhau, người đàn ông phía trên dùng sức khiêu khích, hết rút ra rồi lại cắm vào, phát ra tiếng rên rỉ sung sướng. Đến khi quay cận cảnh bộ phận đang gắn kết của hai người, hô hấp của Dương Lỗi bắt đầu dồn dập…
Dương Lỗi gọi điện thoại đến khách sạn của Phòng Vũ. Đúng lúc Phòng Vũ đang ở trong phòng.
“Chừng nào anh về?”
Dương Lỗi hỏi.
“Chủ nhật. Sao thế, cậu đang rúc trong nhà tôi phải không?” Phòng Vũ đoán cái trúng ngay.
“Ngủ không được.”
“Ngủ không được thì xem phim người lớn đi.” Phòng Vũ thuận miệng nói đùa.
“Đang xem đây.” Dương Lỗi thành thật thừa nhận.
“Cậu đó… đúng là thẳng tính.” Phòng Vũ biết Dương Lỗi rất thích thú với phương diện này. Thật ra bản thân hắn cũng thế.
Dương Lỗi im lặng một lúc rồi hạ thấp giọng.
“… Tôi nhớ anh.”
Bình thường có đánh chết Dương Lỗi cũng không nói được mấy lời này, chỉ có bây giờ thôi. Ý nghĩa của lời này, cả hai đều hiểu rõ.
“Mẹ kiếp, đừng có buồn nôn như vậy.” Phòng Vũ nói.
“Anh không muốn sao?” Dương Lỗi thấp giọng hỏi.
Phim vẫn đang phát trên màn hình, giọng Dương Lỗi khàn khàn.
Phòng Vũ im lặng.
“Chiều chủ nhật tôi về…”
Phòng Vũ nói…
Ngày Phòng Vũ và La Cửu trở về, đúng lúc Yến Tử Ất mời La Cửu đi ăn cơm. Biết hai người vừa xong việc trở lại, Yến Tử Ất thuận tiện làm bữa tiệc chào mừng bọn họ.
Trong phòng riêng của khách sạn Đông Phương, Dương Lỗi ngồi bên bàn, chờ đến bồn chồn không yên, ngay cả Yến Tử Ất cũng nhận ra.
“Cậu đã không gặp anh Phòng Vũ nửa tháng rồi, chờ thêm chút nữa không được à?” Yến Tử Ất chỉ mong sao Dương Lỗi và Phòng Vũ thân thiết. Bất kể về phương diện nào, hắn cũng cần kết liên minh vững chắc với La Cửu.
“Xem đại ca nói gì kìa, Phòng Vũ có phải là người yêu của em đâu.” Dương Lỗi và Yến Tử Ất luôn nói năng tùy tiện như thế.
“Cũng sắp rồi!” Yến Tử Ất chỉ nói đùa, nhưng hắn nào biết mình lại nhìn xa trông rộng như vậy, ngay cả việc này cũng bị mình nói trúng.
Rốt cuộc La Cửu và Phòng Vũ cũng đến, trông cả hai đều mệt mỏi, hai người chạy thẳng từ trạm xe lửa tới đây, chưa kịp về nhà thay quần áo. Tuy đi đường mệt nhọc, Phòng Vũ vẫn sạch sẽ và gọn gàng như cũ, vẫn mặc áo sơmi trắng như dấu hiệu của riêng mình, áo sơmi đóng thùng trong quần jeans đen, trông vô cùng bảnh bao. Phòng Vũ đi theo La Cửu vào phòng, mỉm cười chào hỏi Yến Tử Ất và Dương Lỗi.
Đương nhiên không phải ngày nào Phòng Vũ cũng mặc áo sơmi trắng, chẳng qua thích mặc nó hơn mà thôi. Thường ngày Phòng Vũ vẫn mặc những loại quần áo khác, nhưng Dương Lỗi rất thích nhìn Phòng Vũ mặc áo sơmi trắng, không biết do lần đầu gặp mặt đã ấn tượng với chiếc áo này hay là do Phòng Vũ mặc áo sơmi trắng trông đẹp trai hơn.
Phòng Vũ chào hỏi Yến Tử Ất trước, sau đó dời mắt về phía Dương Lỗi, hai người cũng không nói gì, chỉ nhìn nhau cười.
Chỉ cười, không nói gì hết.
Đương nhiên, Dương Lỗi cho là như vậy.
Phòng bên ngoài dành cho anh em hai bên, trong phòng riêng chỉ có bốn người ngồi quanh một cái bàn không lớn lắm. Hai vị lão đại rất có khí thế, ngồi xuống chiếm một góc lớn, Phòng Vũ và Dương Lỗi ngồi khá gần, có thể xem là ngồi cạnh nhau.
Hai người vội vàng rót rượu, gắp thức ăn cho lão đại nhà mình. Cả hai đều được việc, hiểu chuyện và trung thành như nhau, nhìn hai đứa đàn em này, Yến Tử Ất và La Cửu cảm thấy rất hài lòng. Rượu vào nên lời cũng nhiều, hai lão đại anh một câu tôi một câu vô cùng sôi nổi, Phòng Vũ cũng trò chuyện với bọn họ, nhưng tâm tư của Dương Lỗi không còn đặt trên bàn ăn nữa, ngoài mặt hắn vẫn chăm chú lắng nghe hai vị lão đại nói chuyện, nhưng tay dưới mặt bàn lại lặng lẽ đặt lên đùi Phòng Vũ.
Dương Lỗi không nhịn được nữa. Từ lúc nhìn thấy ánh mắt của Phòng Vũ, lòng hắn đã ngứa ngáy khó chịu. Dương Lỗi nghiện thật rồi, còn nghiện đến nỗi không thể khống chế bản thân mình.
Phòng Vũ không hổ danh là côn đồ cấp cao, gặp biến không sợ hãi, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi, thậm chí vẫn tiếp tục nói chuyện như thường.
Thấy Phòng Vũ không để ý, Dương Lỗi cố tình vuốt ve từ đùi xuống cẳng chân của Phòng Vũ.
Phòng Vũ lập tức túm lấy tay Dương Lỗi, nhấc chân đá Dương Lỗi một cái.
Dương Lỗi thuận thế bắt lấy tay Phòng Vũ, dùng sức nhéo một cái.
Phòng Vũ âm thầm liếc Dương Lỗi, La Cửu ngồi bên kia còn đang hỏi hắn: “Phòng Vũ, có phải người nọ nói như vậy không?”
�
“Đúng vậy, anh Cửu.”
Phòng Vũ ung dung trả lời, nhưng tay lại tiếp tục đọ sức với Dương Lỗi, vừa lật một cái đã túm ngược lấy tay Dương Lỗi, làm cho Dương Lỗi không động đậy được nữa.
Dương Lỗi cũng không nhúc nhích, hưởng thụ cảm giác được Phòng Vũ nắm tay, nhếch miệng cười.
Dương Lỗi cũng lảm nhảm giả vờ tham gia bàn luận, nhưng tay lại không chịu yên mà gãi từng cái từng cái vào lòng bàn tay của Phòng Vũ.
Ám chỉ kia quá rõ ràng, sắc mặt Phòng Vũ cũng hơi mất tự nhiên. Phòng Vũ thả tay Dương Lỗi ra.
Dương Lỗi biết Phòng Vũ vẫn luôn nuông chiều mình, chỉ bằng phần nuông chiều này, cái gì Dương Lỗi cũng dám làm. Hắn ho một tiếng, cười nói với hai vị lão đại: “Đại ca, anh Cửu, em đi toilet một chút.”
Nói xong, Dương Lỗi đứng lên đi ra ngoài, lúc đứng lên còn liếc nhìn Phòng Vũ.
Ngay cả Yến Tử Ất và La Cửu đều nhận ra ánh mắt đó của Dương Lỗi là muốn bảo Phòng Vũ đi cùng. Thật ra vừa rồi hai tên đàn em nhích tới nhích lui dưới bàn, Yến Tử Ất và La Cửu là người gì, sao có thể không phát hiện bọn họ đang giở trò quỷ? Đương nhiên hai vị lão đại không biết cụ thể là “trò quỷ” gì, chỉ biết bọn họ đang đùa giỡn mà thôi.
“Phòng Vũ, cậu cũng đi đi, đi đi.” La Cửu phất tay với Phòng Vũ.
Chờ Phòng Vũ ra ngoài, La Cửu lắc đầu cảm khái với Yến Tử Ất: “Sao hai thằng nhóc này dính nhau thế không biết, còn phải ra ngoài nói chuyện riêng nữa chứ.”
“Chậc, bọn trẻ là vậy mà, ở chung với hai ông già chúng ta có gì thú vị đâu, để tụi nó vui vẻ với nhau đi!” Thật ra hai vị lão đại này cũng trên dưới bốn mươi rồi.
Dương Lỗi và Phòng Vũ một trước một sau đi vào toilet. Dương Lỗi vào trước, chờ Phòng Vũ đi vào, hắn liền túm lấy Phòng Vũ, không nói lời nào đẩy mạnh Phòng Vũ vào một gian phòng, cài cửa lại.
Trong toilet không còn ai khác ngoài bọn họ.
Dương Lỗi thật sự không nhịn được nữa. Hắn đã nhịn nửa tháng rồi, kể từ lúc nhìn thấy Phòng Vũ, hắn đã nhịn không nổi.
Dương Lỗi đang ở độ tuổi tràn trề tinh lực, một ngày hắn có thể làm vài lần, nửa tháng là khái niệm gì?
“… Đừng có nổi điên!”
Phòng Vũ muốn ngăn lại, nhưng Dương Lỗi như súng đã lên nòng, làm gì còn nghe Phòng Vũ nói? Hắn thở hổn hển, thô lỗ cởi nút áo sơmi trắng của Phòng Vũ, vội vàng luồn tay vào áo ba lỗ của Phòng Vũ mà xoa nắn, sau đó đẩy Phòng Vũ tựa lên ván cửa, không chút do dự kéo khóa quần của Phòng Vũ xuống.
Xúc động chiến thắng lý trí, thật ra Phòng Vũ cũng nhịn lâu rồi, lúc nãy bị Dương Lỗi trêu chọc hắn đã cố chịu đựng, Dương Lỗi vừa vào toilet hắn đã biết Dương Lỗi muốn làm gì. Phòng Vũ là người có thể nhẫn nhịn sao? Hắn ôm chặt Dương Lỗi, hai người lập tức lao vào nhau.
Cả hai đã không gặp nửa tháng, ai cũng khao khát như nhau, Phòng Vũ ôm lấy mông Dương Lỗi, vội vàng sờ soạng phần dưới của Dương Lỗi. Dương Lỗi đã kéo hết khóa quần của Phòng Vũ, còn kéo quần của Phòng Vũ xuống tận đùi, bắt đầu sờ soạng khắp nơi, kích động nói lung tung bên tai Phòng Vũ: “Mẹ nó tôi… nhớ anh muốn chết…” Dương Lỗi không còn biết mình đang nói gì, thậm chí ngay cả giọng nói cũng run rẩy, hắn cầm lấy thứ bỗng dưng bật ra của Phòng Vũ, không chút do dự ngồi xổm xuống, ngậm vào miệng…
Phòng Vũ tựa người vào ván cửa, ngửa cổ lên. Hắn nhắm mắt lại, hơi thở ngày càng nặng, hưởng thụ sự phục vụ của Dương Lỗi, miệng tuôn ra tiếng thở dốc trầm thấp…
Cửa toilet đột nhiên bị đẩy ra, có ai lục tục bước vào, hai người lập tức ngừng thở, không phát ra tiếng động nữa. Dương Lỗi chuyển động đầu lưỡi, cẩn thận liếm cho Phòng Vũ, ngực Phòng Vũ phập phồng một cách nặng nề…
Ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện và tiếng bước chân, bầu không khí căng thẳng mà lén lút làm cho hai người bên trong càng hưng phấn không gì sánh được. Đợi đến khi tiếng bước chân ngoài cửa im bặt, Phòng Vũ vội kéo Dương Lỗi dậy, cầm vật đó của cả hai ma sát vào nhau. Dương Lỗi ngăn không được tiếng rên rỉ, run rẩy bắn trong tay Phòng Vũ, Phòng Vũ cũng bắn lên bụng
Dương Lỗi…
Tối đó về đến nhà Phòng Vũ, hai người lại lên giường lăn lộn, giống như muốn phát tiết hết tinh lực, phát tiết hết ham muốn. Dương Lỗi ôm Phòng Vũ, đắm chìm trong sự chủ động của Phòng Vũ, đêm đó Phòng Vũ hết sức nhập tâm, thậm chí còn dữ dội hơn những lần trước. So với quá khứ, Phòng Vũ bây giờ nóng nảy hơn, khó nhịn hơn, như thể làm thế nào không thỏa mãn được nên đâm ra khó chịu.
“… Sao vậy?” Dương Lỗi cảm giác được sự bức bối của Phòng Vũ.
“Không biết!” Phòng Vũ nói, hắn cũng không biết mình bị cái gì, nhưng cho dù Dương Lỗi có liếm cho hắn, hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, toàn thân hắn đều bứt rứt, muốn được thỏa mãn hơn thế nữa, nhưng ngay cả bản thân Phòng Vũ cũng không biết nên làm thế nào. Trong lúc khoái cảm dâng cao, Phòng Vũ đột nhiên lật người Dương Lỗi lại, để Dương Lỗi nằm sấp trên giường, cầm thứ đang rung động của mình cắm vào giữa hai đùi Dương Lỗi. Bọn họ chưa từng chơi thế này bao giờ, có lẽ đôi khi ở trên giường con người chỉ làm theo bản năng, không cần ai hướng dẫn. Dương Lỗi vô thức kẹp chặt bắp đùi, trải nghiệm kiểu chơi mới lạ kích thích này. Phòng Vũ thở hổn hển, thô bạo ra vào giữa hai chân Dương Lỗi…
Dương Lỗi nằm sấp trên giường, cảm thấy độ lực của Phòng Vũ rất mạnh, Phòng Vũ thúc vào giữa hai chân hắn, ngay cả chiếc giường và cơ thể của hắn cũng đung đưa theo. Thân dưới cương cứng cọ xát với ra giường, khiến cho Dương Lỗi có ảo giác như đang hòa làm một với Phòng Vũ. Dương Lỗi lại kẹp chặt hai chân, muốn cho Phòng Vũ thêm nhiều khoái cảm, hắn nghe được tiếng thở dốc ngày càng gấp gáp của Phòng Vũ ở sau lưng, động tác của Phòng Vũ càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh… Dương Lỗi cũng rên rỉ, hắn nghe Phòng Vũ thốt ra một tiếng rên trầm thấp khó nhịn, kế đó giữa hai chân mình là một mảnh nóng hổi ẩm ướt…
Cao trào qua đi, Phòng Vũ không cử động, nằm sấp lên lưng Dương Lỗi.
Một lúc sau Dương Lỗi mới tỉnh táo lại, hắn thở phì phò, cảm giác được Phòng Vũ đang lặng lẽ rút khỏi hai chân mình, xoay người ngồi xuống giường.
“… Đã thật!” Dương Lỗi hưng phấn cảm khái. Hắn nghiêng đầu, mỉm cười nhìn bóng lưng của Phòng Vũ.
“Thoải mái chết đi được. Lần sau làm tiếp đi!”
Dương Lỗi còn đang đắm chìm trong dư âm của cao trào vừa rồi.
Phòng Vũ không nói gì, chỉ đưa lưng về phía Dương Lỗi.
Một lúc lâu sau, Dương Lỗi mới nghe Phòng Vũ mở miệng.
“Dương Lỗi, sau này, chúng ta đừng chơi nữa.”
Dương Lỗi ngẩn ra.
Hắn không biết phải nói gì.
Dương Lỗi im lặng cả buổi mới lên tiếng: “Anh nói cái gì?”
“Tôi nói là, sau này, chúng ta đừng chơi như vậy nữa.”
Phòng Vũ trầm giọng nói.
“… Tại sao?”
Đầu óc Dương Lỗi trống rỗng.
Phòng Vũ không trả lời.
Dương Lỗi ngồi dậy, thậm chí không để ý đến việc lau sạch đống hỗn độn giữa hai chân mình.
“… Anh không muốn chơi nữa?”
Dương Lỗi nhìn bóng lưng của Phòng Vũ, trong lòng có gì đó chìm xuống.
Phòng Vũ mặc quần vào rồi đứng dậy, im lặng châm điếu thuốc.
“Anh có ý gì?”
Dương Lỗi nhìn chằm chằm Phòng Vũ, giọng nói lớn dần. Hắn vẫn ngồi trên giường không nhúc nhích.
“Tôi không muốn chơi nữa.”
Phòng Vũ nói.
“… Mẹ nó vừa rồi anh như vậy mà không muốn chơi sao?!” Dương Lỗi cất cao giọng.
“Chúng ta như vậy là bình thường ư??” Phòng Vũ cũng rống lên.
“Tôi đã nói rồi, đây chỉ là trò chơi thôi! Rất bình thường! Anh nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Dương Lỗi nóng nảy.
“Mẹ kiếp, tôi bị kích thích bởi cơ thể của cậu! Như vậy mà là bình thường à!?” Phòng Vũ ném mạnh điếu thuốc xuống sàn nhà.
“……”
Dương Lỗi không nói gì, lặng thinh nhìn Phòng Vũ.
Phòng Vũ lại rút ra một điếu thuốc, cáu gắt bỏ vào miệng.
“… Tách khỏi cậu mấy ngày, trong đầu tôi toàn nghĩ đến việc làm chuyện này với cậu… cậu là anh em của tôi! Cậu nói đây chỉ là trò chơi, nhưng chúng ta đã vượt qua giới hạn rồi, cả hai chúng ta đều hiểu rõ! Như vậy mà là bình thường ư? … Tôi không biết. Tôi thật sự không biết.”
Tâm trạng của Phòng Vũ rối loạn, hắn nói năng lộn xộn, dùng sức hút thuốc.
“Cậu là anh em tốt nhất của tôi.”
Giọng nói buồn rầu của Phòng Vũ như búa tạ nện vào lòng Dương Lỗi.
“… Rốt cuộc chúng ta như vậy là sao chứ?”
Dương Lỗi không trả lời, Phòng Vũ cũng không có đáp án.
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
“Đừng chơi như vậy nữa.”
Giọng nói trầm thấp của Phòng Vũ vang lên.
“Nếu còn chơi tiếp, có khi không thể làm anh em…”
Phòng Vũ nói…
Dương Lỗi vẫn không nói lời nào, trong phòng im lặng một cách ngột ngạt.
Dương Lỗi cúi đầu nhìn giữa hai chân mình, ngơ ngẩn nhìn một hồi, muốn cười khổ nhưng lại không cười nổi.
“Không chơi nữa?”
Dương Lỗi nói.
“Anh thì sướng rồi, nhưng tôi thì chưa đâu.”
Phòng Vũ ngẩng đầu, nhìn Dương Lỗi.
“Tôi vừa liếm cho anh, lại nằm sấp cho anh làm, anh sướng xong thì nói không chơi nữa? Có chuyện lời như vậy sao?”
Dương Lỗi nói.
Phòng Vũ im lặng một lúc, đi tới bên giường, ngồi xuống bên cạnh Dương Lỗi, đưa tay cầm thân dưới của Dương Lỗi, không chút do dự khom lưng xuống.
“Biến!!!”
Dương Lỗi đẩy Phòng Vũ ra, đứng dậy mặc quần áo vào rồi chạy ra khỏi cửa, không hề quay đầu lại.
Dương Lỗi vọt thẳng xuống lầu, lao đến sân phơi ở tầng hai, chạy ra lối đi bộ vắng tanh giữa đêm khuya. Dương Lỗi liều mạng bỏ chạy, chạy không dừng lại được…