Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù đã thống nhất phương pháp này, Phương Mai cũng không có ý định vội vàng kết hôn, dù sao từ yêu đương đến kết hôn cũng cần một quá trình, trước tiên chỉ nói với người nhà là đang bàn bạc, phụ huynh hai bên cũng yên lòng, coi như có được lời hứa hẹn. Tạm thời cứ theo dõi bệnh tình của bố Phương Mai, nếu thật sự không thể chậm trễ nữa thì tính sau.
Phương Mai làm vậy là vì Dương Lỗi, Phương Mai biết mặc dù chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa, nhưng nói thế nào Dương Lỗi vẫn sẽ trở thành người từng kết hôn một lần, nếu sau này Dương Lỗi lập gia đình, ít nhiều gì cũng gây ảnh hưởng không tốt, trong lòng Phương Mai rất áy náy với Dương Lỗi. Phương Mai làm việc vô cùng chu đáo, kết hôn chỉ dành cho tình thế cấp bách, bây giờ có thể kéo đến chừng nào hay chừng nấy.
Dương Lỗi không có ý kiến gì, nghe theo sự sắp xếp của Phương Mai.
Thừa dịp có chiến hữu lo liệu chuyện vui, Dương Lỗi cũng hỏi thăm về thủ tục kết hôn trong quân đội. Thấy hắn dò hỏi việc này, cán bộ công tác chính trị tỏ ra hứng thú: “Tiểu Dương, chừng nào đến phiên cậu làm đại sự vậy?”, “Đừng có im ỉm làm trong thầm lặng đấy nhá?”…
Dương Lỗi chỉ cười cười, giả ngu để qua mặt. Cho đến bây giờ, người trong quân đội chưa từng thấy Dương Lỗi có bạn gái, mọi người biết hắn có yêu cầu cao, giới thiệu với hắn không ít người, thế nhưng hắn chẳng vừa ý ai. Có lãnh đạo đoàn nhìn trúng hắn, muốn giới thiệu con mình cho hắn, lần trước trưởng phòng Chu của bộ quân vụ nhờ hắn đi đón con gái Chu Vân cũng có ý như thế. Đối với những việc này, Dương Lỗi chỉ lịch sự từ chối, thế nên cũng không đắc tội ai. Chính vì vậy mà người cả trung đoàn đều nói, với nhân phẩm và bối cảnh gia đình của tham mưu Dương, không biết sau này sẽ tìm dạng tiên nữ nào.
Như thường lệ, mỗi tháng trung đoàn 701 sẽ có một buổi hội thao thực chiến tại sân tập quân sự cách trấn trên không xa, thông thường mỗi lần hành quân mất khoảng ba ngày. Tranh thủ giờ nghỉ, các cán bộ sẽ dẫn người vào thị trấn mua chút đồ ăn về khao các chiến sĩ, buổi tối sẽ nghỉ trọ tại trạm gác 531 ở bên cạnh thị trấn. Mỗi tháng quân đội sẽ diễn tập tại đây theo lịch trình cố định, bình thường không vào được quân doanh, bây giờ có thể chạm mặt rất nhiều quan binh ở thị trấn, người trong trấn cũng biết chộp thời cơ, có vài tiệm tạp hóa còn tập trung bán hàng cho quân đội. Dương Lỗi phụ trách tác huấn, mỗi lần đều phải dẫn đội đi diễn tập, trong mấy ngày diễn tập cũng thường vào thị trấn mua thức ăn và vật dụng hằng ngày.
Sang đến ngày thứ hai của buổi diễn tập, nhân lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Dương Lỗi cùng vài cán bộ vào tiệm tạp hóa của thị trấn mua đồ. Chủ tiệm là một người trẻ tuổi, đang kinh hồn chưa định (chưa hoàn hồn) tán dóc với người quen.
“Trước giờ trong trấn chúng ta làm gì có chuyện này! Cướp bóc ngay giữa đường, làm tôi và vợ tôi bị hù đứng tim, tối qua suýt không về nhà được rồi!”
“Người thế nào mà hù ông sợ dữ vậy!”
“Ba thằng đàn ông cao lớn thô kệch, thằng nào cũng cầm dao! Mẹ nó chứ, lúc tụi nó rút mấy con dao sắc lẻm ra, vợ tôi thiếu điều xỉu ngay tại chỗ, không có gạt bà đâu, chân tôi cũng nhũn ra luôn! Nhìn là biết không phải bọn trộm vặt mà là kẻ từng phạm tội nhiều lần, nhìn tụi nó dám có gan giết người luôn ấy chớ!”
Câu chuyện của ông chủ hấp dẫn người trong tiệm, mọi người vội kéo tới nghe.
“Ghê gớm vậy! Sau đó thì sao?”
“Lại nói tiếp tôi đúng là mạng lớn, lát sau có một người tình cờ đi ngang qua, anh bạn đó hả, ối giời ơi, quá xá dữ dằn luôn! Tại mấy người không thấy thôi, ba tên cầm dao mà chẳng thể làm gì một người tay không tấc sắt! Tôi còn chưa thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, ba tên cướp đã bị anh bạn kia cho nằm rạp dưới đất, dao bay xa vài mét, có thằng bị trúng một đạp lăn lộn dưới đất cả buổi không đứng dậy nổi!”
Hồi tưởng lại cảnh tượng đêm qua, ông chủ kể đến nước miếng tung bay.
“Nhìn bản lĩnh đó, nói là cảnh sát chìm tôi cũng không tin! Cảnh sát chìm chưa chắc làm được gì người đó đâu!”
“Ai mà mạnh thế, có phải trong trấn chúng ta không?”
Mọi người nghe kể cũng tò mò theo.
“Lúc đó mờ quá, không thấy rõ mặt lắm, nhưng nhìn vóc dáng người nọ, chắc chắn không phải người trong trấn chúng ta, có điều trông cũng hơi quen mắt.”
Ông chủ cảm thấy mình đã từng gặp người này rồi.
“Có phải là người trong quân ngũ không, chẳng phải hôm qua là ngày diễn tập sao? Có khi chiến sĩ đó mặc thường phục chạy ra ngoài chơi cũng nên.”
Trong lòng người dân thị trấn, chỉ có binh lính mới đủ can đảm liều mạng với bọn cướp cầm dao.
“… Bà nói vậy tôi nhớ ra rồi! Lúc trước tôi đã gặp người này! Đúng vậy, trong mấy ngày bộ đội diễn tập, hắn đến chỗ tôi mua thuốc lá! Đáng tin cậy đấy, không chừng là lính thật!”
Bên này, Dương Lỗi và vài cán bộ đều nghe thấy, ông chủ còn cười tít mắt chào hỏi bọn họ: “Cảm ơn quân đội nhân dân nhiều nha!”
Mấy sĩ quan nghe xong đều buồn bực.
“Không thể nào là lính của chúng ta được.”
Một đại đội trưởng quay đầu nói thầm.
“Buổi tối cán bộ muốn ra ngoài phải xin phép, chiến sĩ càng không thể rời khỏi trạm gác. Tối hôm qua tập hợp khẩn cấp, một người cũng không thiếu.”
“Tối qua đám cán bộ chúng ta đều có mặt, chắc chắn không phải rồi!”
“Chậc, vậy là nhận không lời khen rồi! Lời quá nhỉ.”
“Dương Lỗi, có phải cậu không đó? Nếu trung đoàn chúng ta tổ chức đánh lộn tay đôi, cậu có thể giật giải quán quân đấy!”
Một chiến hữu nói đùa.
Dương Lỗi đang trả tiền, không để ý gì mấy.
“Khỏi phải nói, tôi còn thiếu một cái cờ thưởng đây này, chắc lát nữa tôi phải đi tìm ba thằng kia để lập công quá!”
Nghe Dương Lỗi nói, mọi người đều phì cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK