Từ khi hiểu chuyện Dương Lỗi đã sống ở đây, trong mắt người ngoài, ngôi nhà này vừa đẹp vừa bí ẩn, còn hắn thì chẳng thấy gì đặc sắc cả. Nhưng mà bây giờ, hắn lại cảm thấy ngôi nhà này, mảnh sân này sao lại đẹp đến thế.
Bởi vì bên trong có người hắn yêu, người mà hắn không muốn rời xa, người mà hắn luôn muốn nhìn thấy. Cả ngôi nhà giống như tỏa ra ánh hào quang.
Đó chính là ma lực của tình yêu.
Được thím Trương và vài chú bác ở đây chăm sóc chu đáo, Phòng Vũ hồi phục rất nhanh. Thể lực vốn dĩ tốt sẵn, hơn nữa lại còn trẻ, mỗi ngày đều được uống thuốc bổ và ăn ngon, sau khi tĩnh dưỡng một thời gian, khí sắc của Phòng Vũ thoạt nhìn còn tốt hơn trước nhiều.
Phòng Vũ rất thích nơi này, đặc biệt là mấy hộ gia đình sống ở đây.
Trong quãng thời gian ở đây, Phòng Vũ thường xuyên trò chuyện với những người lớn tuổi như thím Trương, bác Vương, ngoài ra còn giúp bọn họ làm việc, tay chân vô cùng lanh lẹ. Sau khi có thể tự do đi lại bình thường, Phòng Vũ nhận hết công việc của các chú thím ở dưới lầu, nhưng sao bọn họ lại để cho Phòng Vũ làm, ai cũng bảo hắn lên lầu nằm nghỉ, nhưng đuổi mãi mà Phòng Vũ không chịu đi. Quay qua quay lại, sàn nhà đã được lau dọn sạch sẽ, không chú ý một chút, bóng đèn hỏng từ lâu đã được thay mới.
“Không sao đâu! Cháu cũng muốn hoạt động một chút!” Phòng Vũ cười nói.
Những người lớn tuổi như thím Trương và bác Vương đều cảm thấy cậu thanh niên này vừa tốt bụng lại siêng năng, thế nên ai cũng quý mến Phòng Vũ. Hiếm khi có chàng trai trẻ nào đủ kiên nhẫn và sẵn lòng trò chuyện với người già như bọn họ, nghe bọn họ cằn nhằn cải nhải, thời gian vui chơi còn không đủ nữa là, nhưng Phòng Vũ thì khác. Phòng Vũ có thể vừa chịu khó giúp bọn họ làm việc, vừa tán gẫu với bọn họ, còn pha trò để chọc bọn họ cười.
Đây cũng chính là bản lĩnh của Phòng Vũ, làm cho người khác yêu quý mình.
Dương Lỗi thích nhìn Phòng Vũ vui vẻ hòa thuận với các chú thím, thích nhất là nghe thím Trương không ngừng khen Phòng Vũ tốt.
Hắn có cảm giác như đưa vợ về ra mắt gia đình.
Đương nhiên, lời này có đánh chết Dương Lỗi cũng không dám nói ra miệng.
“Tiểu Vũ đừng đi, làm con trai của thím đi!” Thím Trương thật lòng thích Phòng Vũ, bà không nỡ để Phòng Vũ đi.
“Nếu thím không chê, sau này con sẽ là con trai của thím. Mẹ nuôi!” Phòng Vũ nghiêm túc nói.
“Ôi chao!” Thím Trương vội vàng đồng ý, mừng rỡ không thôi.
Dương Lỗi khoanh tay đứng bên cạnh, mỉm cười.
Trong lòng hắn vô cùng ấm áp, thỏa mãn.
Nhóm người Hoa Miêu và Lão Lượng biết Phòng Vũ ở nơi này dưỡng thương, lúc bọn họ đến tìm Phòng Vũ, Phòng Vũ bảo bọn họ đừng đến gần cổng mà hãy chờ ở đầu phố đằng xa.
Đám anh em này đều là người cao lớn thô kệch, xăm trổ đầy mình, gần hai chục người đứng chung một chỗ, nhìn kiểu nào cũng giống như đi chém người, Phòng Vũ sợ bọn họ sẽ dọa các chú thím lớn tuổi trong nhà, vì vậy lần nào cũng kiếm cớ ra ngoài để đến đầu phố gặp bọn họ.
Từ trước đến nay, Cổ Lâm Lộ luôn là khu vực dành cho cán bộ cấp cao, một đám xã hội đen tụ tập ở dãy nhà lầu có kiến trúc trang nhã và con đường rợp bóng cây này, thoạt nhìn chẳng hợp chút nào, muốn kỳ quặc bao nhiêu thì kỳ quặc bấy nhiêu.
Sau khi biết chuyện, Dương Lỗi nói không có gì đâu, cứ bảo bọn họ vào nhà, tôi cũng từng mang bọn Lý Tam đến đây.
Phòng Vũ nói không sao, bọn họ như vậy, mắc công lại dọa mẹ nuôi sợ.
Mãi đến khi chú Lưu cần dọn dẹp cỏ dại trong vườn, lúc Phòng Vũ giúp ông làm việc, chú Lưu vừa đấm thắt lưng nhức mỏi của mình vừa thở dài, nhiều cỏ thế này, muốn nhổ hết cũng phải mất hơn nửa tháng.
Lúc ấy Phòng Vũ không nói gì, buổi chiều đột nhiên xuất hiện tám chín chàng trai ăn mặc chỉnh tề, vừa vào cửa liền cười nói: Chào chú, chúng con tới đây giúp chú nhổ cỏ.
Đám Hoa Miêu và Lão Lượng đã quen dùng dao, gậy, súng để đâm người, cả bọn là dân anh chị nổi tiếng tàn nhẫn hàng đầu ở Giang Hải, thế mà chiều hôm đó, ai cũng phải mặc quần thể thao màu xanh sọc trắng rộng thùng thình, đây là trang phục tiêu chuẩn mà Phòng Vũ quy định cho bọn họ. Vào thời bấy giờ, những người từng đi học đều biết loại quần thể thao đặc trưng này chính là thứ đã gây tổn hại đến dáng người của thanh thiếu niên thời đó. Cả đám ăn mặc lịch sự, nhìn cứ như học sinh của trường trung học Thực Nghiệm, thậm chí Lão Lượng còn trang bị thêm một cặp kính ở trên mũi, Hoa Miêu cũng giấu kỹ mái tóc dài dưới nón, mặt mày tươi rói nói năng nhỏ nhẹ, mở miệng toàn là “xin chào”, “xin mời”, “cảm ơn”, “không sao”, có khi còn tốt hơn học sinh đạt danh hiệu ba tốt (Học tập tốt – Rèn luyện tốt – Thể lực tốt). Cả đám cúi đầu liều mạng nhổ cỏ như học sinh tiểu học làm nhiệm vụ quét lớp, nhờ sức chiến đấu dữ dội của bọn họ, chỉ trong chốc lát đã nhổ xong cả một khu vườn lớn. Chú Lưu vô cùng kích động, liên tục nói cảm ơn, bảo “nhóm học sinh” ở lại ăn cơm, nhưng “nhóm học sinh” lại xua tay nói: “Cám ơn chú, đây là việc mà chúng cháu… à… phải làm…”
Vất vả lắm mới nói xong câu này, mặt mũi cả bọn đều xanh mét.
Phòng Vũ đứng ở bên cạnh nhịn cười, nhịn đến muốn đập tường.
Chú Lưu đột nhiên bước lên kéo tay Lão Lượng.
“Cháu à, cháu học lớp mấy rồi?”
“Dạ… lớp 12…”
Lão Lượng ấp a ấp úng, bối rối đẩy kính.
“Khoa tự nhiên hay khoa nghệ thuật?”
“… Khoa… khoa nghệ thuật…” Lão Lượng bắt đầu đổ mồ hôi.
“Khoa nghệ thuật tốt lắm, thấy cháu đeo kính là biết cháu học giỏi rồi!”
“……”
Lão Lượng bỏ chạy.
“Ôi toàn là Lôi Phong!” Chú Lưu đứng ở cổng nhìn “nhóm học sinh” vội vã leo lên xe máy chạy biến, trong lòng vô cùng xúc động.
*Lôi Phong (1940-1962) là một chiến sĩ của quân giải phóng Trung Quốc, được xem là hình mẫu công dân tốt và cống hiến hết mình cho đất nước.
“Mẹ nó, còn mệt hơn đi chém người nữa!” Quẹo xe khỏi khúc cua, Lão Lượng ném mắt kính đi, nhìn trời thở dài…
Dương Lỗi sợ Phòng Vũ ở nhà hoài sẽ chán, vì thế đem đàn guitar đến cho hắn.
Hôm đó, Dương Lỗi mở cổng sắt ra, vừa bước vào sân đã nhìn thấy Phòng Vũ ngồi dưới giàn hoa tử đằng đánh đàn guitar.
Bên ngoài tòa nhà là một hành lang dài, trên hành lang quấn đầy hoa tử đằng, dây leo chằng chịt, tầng tầng lớp lớp, trông hệt như đám mây màu tím. Phòng Vũ ngồi dưới giàn hoa đánh đàn, là bài 《Tình khúc 1990》. Phòng Vũ vừa đánh vừa nhẹ nhàng nhịp chân theo tiết tấu, âm thanh hòa vào nhau.
Nhìn thấy hình ảnh này, Dương Lỗi ngây ngẩn.
Ánh trời chiều đỏ nhạt bao phủ cả khoảnh sân yên tĩnh, thảm cỏ xanh mơn mởn, phồn hoa như mộng, trong mộng có một người, đang đàn khúc tình ca.
Biết bao năm về sau, hình ảnh này vẫn khắc sâu trong tâm trí của Dương Lỗi, len lỏi vào giấc mộng của hắn.
Dương Lỗi khẽ khàng đi tới từ phía sau, mặc dù Phòng Vũ đang tập trung đánh đàn, nhưng nhờ kinh nghiệm đánh nhau nhiều năm, mỗi khi sau lưng vang lên tiếng động, hắn sẽ lập tức cảnh giác. Phòng Vũ vừa quay đầu lại, Dương Lỗi đã ôm lấy lưng Phòng Vũ, dán cả người mình lên.
“Về rồi à?” Phòng Vũ đã quen với việc Dương Lỗi dính lấy mình như vậy. Dương Lỗi cứ thích dính lấy hắn như thế đấy.
“Đàn tiếp đi.” Dương Lỗi ôm Phòng Vũ không buông.
“Cậu đàn đi, còn nhớ phải đàn thế nào không?” Phòng Vũ đứng lên, đưa guitar cho Dương Lỗi.
Dương Lỗi cũng không chơi đàn lâu rồi. Hắn ngồi xuống ôm đàn guitar, bắt đầu gảy đàn. Phòng Vũ tựa vào giàn hoa đối diện nhìn Dương Lỗi, Dương Lỗi vừa đánh đàn, vừa ngẩng đầu lên mỉm cười với Phòng Vũ đang đứng nhìn mình.
Phòng Vũ châm một điếu thuốc, cười cười với hắn. Ánh hoàng hôn rọi lên gương mặt của Phòng Vũ, khiến Phòng Vũ trông thật điềm tĩnh, anh tuấn.
Lâu rồi không đàn, vì thế Dương Lỗi đã quên gần hết, mới đàn vài nốt đơn giản đã cảm thấy lạ tay.
“Đoạn này tôi quên rồi, anh dạy lại cho tôi đi.” Dương Lỗi nói.
Phòng Vũ hướng dẫn vài câu, Dương Lỗi nói anh làm mẫu cho tôi xem đi, Phòng Vũ đành phải kẹp điếu thuốc trên tay, đi tới vòng tay qua lưng Dương Lỗi, đàn vài đoạn làm mẫu.
Ở tư thế này, Phòng Vũ phải khom người và cúi đầu xuống, thuận tiện khoác tay trái đang kẹp điếu thuốc lên vai Dương Lỗi, Dương Lỗi giống như đang được Phòng Vũ ôm vào lòng.
Mắt thì nhìn chằm chằm ngón tay đang đánh đàn của Phòng Vũ, nhưng tâm trí của Dương Lỗi đã bay đi đâu mất rồi, hắn ngả lưng ra phía sau, tựa vào người Phòng Vũ, kề sát lồng ngực rộng lớn của Phòng Vũ.
Phòng Vũ cũng cảm nhận được động tác này, nhưng Phòng Vũ chỉ im lặng, không có tránh né.
Hai người cứ im lặng tựa sát vào nhau như thế, không ai nói lời nào.
Dương Lỗi cảm nhận sự ấm áp ở sau lưng, cảm nhận hơi thở nóng rực của Phòng Vũ ở bên tai, nghe tiếng tim mình đập thình thịch. Hắn nhìn ngón tay đang chậm rãi gảy dây đàn của Phòng Vũ, tim đập càng lúc càng nhanh, thế rồi đột nhiên đưa tay ra, túm lấy bàn tay của Phòng Vũ.
Im lặng vài giây, Dương Lỗi từ từ dùng lòng bàn tay của mình nắm lấy tay Phòng Vũ.
Đúng lúc đó, thím Trương từ phía sau đi tới.
“Tiểu Lỗi! Tiểu Vũ! Ăn cơm đi!”
Tiếng gọi của thím Trương khiến hai người vội vàng tách ra.
“… A! Tới ngay!” Dương Lỗi bối rối trả lời.
Hắn nhìn thoáng qua Phòng Vũ, Phòng Vũ đã đi vào trong nhà.
“……”
Dương Lỗi cũng đi theo…
Buổi tối, hai người ngồi hút thuốc trên ban công.
“Cũng đến lúc tôi nên quay về rồi.” Phòng Vũ nói.
Dương Lỗi giật mình.
“Tại sao? Ở đây không tốt à?”
“Không phải. Tôi cũng khỏe rồi, ở lại đây chỉ sợ làm phiền mẹ nuôi.”
Phòng Vũ nói.
“Phiền cái gì, anh không biết mấy thím ấy còn ước gì anh không đi sao?”
Đây là lời thật, các cô chú ở đây rất yêu quý Phòng Vũ.
“Vả lại vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn, mấy vết bầm còn chưa tan hết nữa.”
“Tôi đâu có yếu đuối như vậy.”
Làm gì có khó khăn nào mà Phòng Vũ chưa từng trải qua.
“Trước đây tôi còn bị nặng hơn thế nhiều, lúc đó không có cậu, không có mẹ nuôi, tôi vẫn có thể sống đến bây giờ đấy thôi.”
Lúc đó Phòng Vũ phải tự mình chịu đựng, từ trước tới giờ hắn chưa từng được chăm sóc chu đáo như thế, vì vậy hắn rất cảm kích, cảm kích từ tận đáy lòng.
“……”
Vừa nghĩ đến việc trước đây Phòng Vũ bị thương chỉ có một thân một mình nằm trong căn phòng trống vắng cắn răng chịu đựng, thậm chí không có người nào chăm sóc, Dương Lỗi liền cảm thấy khó chịu. Người bị đau không bao giờ mở miệng như Phòng Vũ, rốt cuộc làm sao sống sót đến tận bây giờ?
Dương Lỗi vô cùng đau lòng.
“Bớt nói nhảm đi, anh cứ ở lại đây, đừng đi đâu hết.”
“Mẹ kiếp, vậy tôi ở đây suốt đời được không?”
Phòng Vũ nói đùa.
“Vậy ở suốt đời luôn đi!” Bạn đang �
Dương Lỗi nói, không hề có ý đùa cợt.
Phòng Vũ nhìn hắn, không trả lời.
Nhìn Phòng Vũ im lặng ngồi trong bóng đêm, Dương Lỗi bắt đầu phân tâm.
Hắn đã quyết định rồi, hắn sẽ không kéo Phòng Vũ xuống nước, cũng không để Phòng Vũ bước chân vào con đường không thấy ánh sáng này.
Thế nhưng hắn không thể khống chế được chính mình.
Từ xưa đến nay, biết bao anh hùng hào kiệt không thể thoát khỏi chữ tình, một chữ tình khắc sâu tận tâm can, làm sao có thể kiềm nén được?
Dương Lỗi ngắm Phòng Vũ một lát, sau đó dụi tắt điếu thuốc, bước lại gần Phòng Vũ, gần thật là gần, cuối cùng chìa tay xoa nhẹ vết thương trên vai Phòng Vũ.
“… Còn đau không?” Dương Lỗi nói bằng giọng khàn khàn.
“Ổn rồi.” Phòng Vũ trả lời.
Dương Lỗi không nói gì nữa, hắn ôm lấy Phòng Vũ, bắt đầu sờ soạng Phòng Vũ.
“Tôi muốn làm.”
Dương Lỗi thì thầm ba chữ bên tai Phòng Vũ.
Dương Lỗi đã nhịn lâu lắm rồi.
Từ lúc Phòng Vũ bị thương đến nay, hắn vẫn luôn kiềm chế bản thân mình, nhìn những vết thương trên người Phòng Vũ, cho dù có nhiều lửa hơn nữa, hắn cũng phải nhịn xuống.
Vất vả lắm mới chờ tới bây giờ, Dương Lỗi không thể nhịn được nữa.
Nên hay không nên, thổ lộ hay không thổ lộ, Dương Lỗi không muốn nghĩ đến những việc rối rắm này nữa. Tuổi trẻ, kích động, cảm xúc mãnh liệt, hoóc-môn nam lấp đầy đầu óc, bây giờ hắn chỉ muốn chiếm giữ và đạt được nó. Hắn hy vọng Phòng Vũ cũng giống mình, chẳng nghĩ ngợi gì hết, chẳng quan tâm gì hết, chỉ cần cùng hắn chia sẻ bí mật giữa hai người, bí mật giữa hai người đàn ông thân thiết gần gũi nhất, bí mật mà bọn họ muốn chia sẻ với nhau cả đời…
Đêm hôm đó, Phòng Vũ có chút điên cuồng.
Vừa mâu thuẫn, vừa điên cuồng.
Ở trên giường, vì lo lắng cho vết thương của Phòng Vũ, Dương Lỗi gần như không chống đỡ gì cả, Phòng Vũ nắm gọn hắn trong lòng bàn tay, mà hắn cũng chấp nhận để Phòng Vũ nắm như thế.
Hai người ôm siết lấy đối phương, kích thích cho nhau, Phòng Vũ dùng sức hôn lên cơ thể của Dương Lỗi, phiến môi vừa nóng bỏng vừa mang theo những ưu phiền, lưu lại từng vệt đỏ trên người Dương Lỗi, độ lực ấy làm cho Dương Lỗi thấy đau đớn, nhưng cũng khiến hắn cảm thấy sung sướng. Động tác của Phòng Vũ quá mạnh bạo, chiếc giường chạm trổ cũ kỹ rung chuyển khiến cho nền nhà phát ra tiếng vang. Phòng Vũ thở hổn hển giảm tốc độ của mình lại, Dương Lỗi biết Phòng Vũ đang lo lắng điều gì, hắn ôm cổ Phòng Vũ, ghé vào tai Phòng Vũ nói không sao đâu, mấy căn phòng dưới lầu không có người ở… Phòng Vũ bế Dương Lỗi lên, đẩy hắn tựa vào tường…
Hai người đều điên cuồng, sầu não như nhau.
Lúc Phòng Vũ bắn chất lỏng nóng rực lên bụng Dương Lỗi, Dương Lỗi cũng run run bắn ra, hắn ôm cổ Phòng Vũ, nghẹn ngào gọi tên Phòng Vũ. Hắn dùng sức ngậm lấy vành tai của Phòng Vũ, hôn cổ Phòng Vũ, rất muốn hét to tôi thích anh! Mẹ nó tôi yêu anh! …
Thậm chí Dương Lỗi còn có xúc động muốn rơi nước mắt…
Sau khi mọi thứ qua đi, Dương Lỗi lẳng lặng nằm bên cạnh Phòng Vũ.
Bọn họ không nói với nhau câu nào, nhưng trong lòng cả hai đều mờ mịt, muộn phiền…