Vốn dĩ tiến độ công trình của hắn rất thuận lợi, ai ngờ trong quá trình phá dỡ lại gặp phải một hộ gia đình không chịu đi. Nếu hộ gia đình này là người dân bình thường, Yến Tử Ất sẽ không mạnh tay, dù sao hắn cũng là người hiểu đạo nghĩa, nhưng chủ hộ gia đình này lại là dân anh chị chuyên lăn lộn ở nơi tiếp giáp giữa thành phố và nông thôn, luôn miệng hét giá trên trời, rõ ràng là muốn vòi tiền. Yến Tử Ất sẽ để gã vòi tiền mình sao? Yến Tử Ất gọi Dương Lỗi đứng ra giải quyết. Chủ ý ban đầu của Yến Tử Ất là không nhất định phải đánh người, xem thái độ của đối phương thế nào, nếu lay chuyển được thì lay chuyển, mua chuộc được thì mua chuộc, nhưng Dương Lỗi đã lâu không đánh nhau vừa dẫn người tới nơi, tuyệt nhiên không nói lời vô nghĩa, vốn không hề có ý định đàm phán, lập tức động tay động chân, trong vòng ba ngày đã đánh hết năm trận! Cả năm trận này, trận nào cũng đánh tới bến, dọa cho đám côn đồ kia sợ mất vía, bọn chúng hãi hùng tìm Yến Tử Ất nói tôi xin các người, tôi không cần tiền nữa, một xu cũng không cần, mấy người làm ơn bảo tên ôn thần kia dừng tay lại đi, đừng đến đánh nữa!!!
Yến Tử Ất nhắc nhở Dương Lỗi vài câu, nhưng chưa đến vài ngày sau, Dương Lỗi lại dẫn người ra ngoài ẩu đả, không phải ẩu đả bình thường mà giống như đang liều mạng, đừng nói toàn đánh vào chỗ hiểm của đối phương, hắn còn làm như mình có mấy cái mạng vậy, đánh như thể không muốn sống nữa. Đám anh em đi theo Dương Lỗi lén lút nói với nhau, nhìn Dương Lỗi đánh mà phát sợ, sợ từ tận đáy lòng. Khi đánh nhau sợ nhất không phải là không dám lấy mạng người khác, mà là muốn lấy mạng của mình!
“Cậu đánh nhau đến nghiện luôn rồi à? Oai lắm sao? Thích đánh nhau như thế sao không đi đấm bốc đi?”
Yến Tử Ất mắng Dương Lỗi, hắn rất phiền lòng về Dương Lỗi.
Yến Tử Ất biết trước đây Dương Lỗi vốn hiếu chiến như thế, nhưng dạo này Dương Lỗi đã khá hơn rất nhiều, giống như một cậu bé ngoan hiền, nhất là sau khi thân thiết với Phòng Vũ. Chẳng biết tại sao Dương Lỗi đột nhiên chạy đi đánh nhau, còn đánh kiểu không muốn sống nữa, giống như đang say rượu vậy.
“Có tâm sự à?”
Yến Tử Ất không hổ là người từng trải.
“Không có gì.”
Dương Lỗi nói.
“Phòng Vũ đâu? Sao mấy ngày nay cậu không ở chung với cậu ta nữa?”
Dương Lỗi hoàn toàn không muốn nói về vấn đề này, vì vậy không trả lời.
Yến Tử Ất liếc Dương Lỗi một cái.
“Cãi nhau với Phòng Vũ?”
“Không có!”
Dương Lỗi nhịn không được.
Yến Tử Ất là ai chứ, vừa nhìn thái độ của Dương Lỗi, hắn đã biết vấn đề nằm ở chỗ nào rồi.
“Không phải hai đứa thân lắm sao, có gì không hài lòng thì đóng cửa giải quyết! Dám đi gây sự nữa coi chừng tôi xử cậu!”
Lúc này Yến Tử Ất mới yên tâm. Nếu đây là vấn đề giữa Phòng Vũ và Dương Lỗi, hắn tin chắc nó không phải là chuyện gì to tát.
Mấy ngày nay Dương Lỗi không đi tìm Phòng Vũ nữa.
Tối hôm đó sau khi chạy ra ngoài, đợi đến khi không thể chạy được nữa, Dương Lỗi lại từ từ quay về sân phơi rộng thênh thang ở nhà Phòng Vũ, ngồi ở bên rìa sân phơi suốt một đêm.
Tại đây, hắn và Phòng Vũ từng ngồi với nhau, cùng tâm sự, cùng uống rượu. Cũng tại nơi này, hắn đã nhìn thấy nước mắt của Phòng Vũ, ôm Phòng Vũ đang say rượu, lau nước mắt trên mặt Phòng Vũ.
Phòng Vũ, Phòng Vũ. Trong đầu Dương Lỗi toàn là cái tên này, ngay cả lúc ngồi ở dưới lầu nhà Phòng Vũ, Dương Lỗi cũng không biết mình đang mong chờ điều gì. Hắn nhìn hàng lang tối đen như mực, thầm nghĩ có khi nào Phòng Vũ sẽ đuổi theo mình hay không, thầm nghĩ mình có nên đi lên đó, ôm Phòng Vũ rồi nói mẹ nó chơi cái gì chứ, nếu vậy sao tôi không tìm người khác mà chơi?! Từ trước tới nay tôi chưa từng xem đó là trò chơi, tôi thích anh, rất thích anh, tôi bị bệnh rồi, bệnh tâm thần đấy…
Sáng sớm hôm sau, Dương Lỗi bỏ đi.
Dưới đất là một đống tàn thuốc ngổn ngang…
Dương Lỗi không đi tìm Phòng Vũ, Phòng Vũ lại đi tìm hắn.
Đêm hôm đó Dương Lỗi thấy khó chịu, Phòng Vũ cũng không dễ chịu hơn là bao. Dương Lỗi ngồi ở tầng dưới hút thuốc cả đêm, Phòng Vũ cũng ngồi trên ban công nhà mình cả đêm không ngủ. Buổi sáng đi ngang qua sân phơi ở lầu hai, vừa nhìn thấy đống tàn thuốc dưới mặt đất, Phòng Vũ đã hiểu.
Lần này bỏ đi, Dương Lỗi không còn xuất hiện trước mặt Phòng Vũ nữa, ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi. Phòng Vũ gọi đến văn phòng của Dương Lỗi, Dương Lỗi chẳng bao giờ có ở đó. Gọi đến đường dây quân đội ở nhà Dương Lỗi, Dương Lỗi cũng không có ở nhà.
Vào thời đó chưa có di động, cũng chưa có máy nhắn tin, muốn tìm người hơi khó khăn. Từ khi kết thân với Dương Lỗi, Phòng Vũ chưa từng không tìm được Dương Lỗi, bởi vì hầu như lúc nào Dương Lỗi cũng xuất hiện trước mặt hắn, ở bên cạnh hắn, hắn chưa từng không tìm được Dương Lỗi.
Thậm chí Phòng Vũ còn gọi điện thoại cho Yến Tử Ất, nhờ đó mới biết Dương Lỗi đang làm việc cho Yến Tử Ất, biết cả việc ngày nào Dương Lỗi cũng chạy ra ngoài đánh nhau.
“Phòng Vũ, cậu cũng khuyên nó đi! Đánh cho mình bị thương như vậy hay lắm sao?” Yến Tử Ất nói.
“Cậu ấy bị thương?” Phòng Vũ giật mình.
“Không bị thương sao được? Nó tưởng mình là Thành Long hay sao ấy!” Yến Tử Ất nói.
Thật ra mấy tay đấm xã hội đen đánh trận nào mà không bị thương, bị thương là chuyện bình thường, quá bình thường nữa là khác, nhưng khi nghe Yến Tử Ất nói “bị thương”, Phòng Vũ lại cảm thấy vô cùng nghiêm trọng, bởi vì đối với một vị đại ca như Yến Tử Ất, vết thương bình thường vẫn chưa đến độ “bị thương”, nếu Yến Tử Ất đã nói vậy, chắc chắn vết thương này phải nghiêm trọng đến mức độ nhất định nào đó.
Đúng là Dương Lỗi bị thương thật, nhưng không có nghiêm trọng như thế, Yến Tử Ất chỉ tức giận nói vậy thôi, cũng không biết Phòng Vũ nghe xong sẽ lo lắng.
Phòng Vũ gọi điện thoại cho Lý Tam, đúng lúc Dương Lỗi đang ở nhà Lý Tam.
“Ủa, anh Vũ! …” Lý Tam liếc Dương Lỗi một cái, Dương Lỗi lườm Lý Tam. “Anh Lỗi hả, anh Lỗi…” Nhìn ánh mắt của Dương Lỗi, Lý Tam hiểu ý ngay: “Anh Lỗi không có ở chỗ tôi! Tôi cũng không biết anh ấy ở đâu, chắc anh ấy ra ngoài làm việc rồi… bị thương? Có nghiêm trọng không hả?” Lý Tam lại liếc Dương Lỗi, Dương Lỗi lắc đầu với hắn.
“Không… không có! Anh Lỗi vẫn ổn, không có bị thương!”
Lý Tam ấp a ấp úng, ngược lại làm cho Phòng Vũ càng nghi ngờ hơn.
“… Được, tôi hiểu rồi, khi nào gặp anh ấy tôi sẽ nhắn lại…”
Lý Tam cúp điện thoại, nói với Dương Lỗi: “Anh Vũ nói tối nay anh nhất định phải về văn phòng, anh ấy sẽ đến tìm anh, có chuyện muốn nói với anh…”
Dương Lỗi không trả lời.
Dương Lỗi cố ý trốn tránh Phòng Vũ không phải vì tức giận. Trốn tránh không phải là tác phong của hắn, từ trước đến giờ hắn luôn làm việc thẳng thắn, đối mặt giải quyết vấn đề.
Thật ra thì mấy ngày nay, Dương Lỗi đang hoang mang và tự hỏi.
Trước khi gặp Phòng Vũ, Dương Lỗi chưa từng nghĩ mình sẽ thích người cùng giới, đến tận bây giờ, hắn vẫn không cảm thấy mình là loại người giống Hoa Miêu chỉ vì mình thích Phòng Vũ, hắn cảm thấy mình rất “bình thường”, chẳng qua mình thích Phòng Vũ thôi, đó là vì Phòng Vũ đặc biệt, không phải vì mình “không bình thường”.
Vậy nên tuy có bối rối, nhưng mâu thuẫn trong lòng Dương Lỗi cũng không gay gắt lắm. Khi đó hắn chỉ muốn có được Phòng Vũ, muốn ở bên cạnh Phòng Vũ, chẳng nghĩ nhiều đến những thứ khác. Giống như người mới biết yêu lần đầu tiên, ngoại trừ đối tượng mình si mê thì không còn để ý gì nữa.
Thế nhưng lời Phòng Vũ nói tối hôm đó khiến Dương Lỗi chợt nghĩ, hắn luôn biết mình muốn gì, nhưng hắn có nghĩ tới cảm nhận của Phòng Vũ hay chưa? Phòng Vũ có muốn không, có bằng lòng đi trên con đường này không?
Bọn họ đã sớm vượt qua giới hạn, hai người đều hiểu rõ, Dương Lỗi là người rõ nhất. Từ sau buổi trò chuyện với Hoa Miêu, hắn đã hiểu đó là “tình yêu”.
Bạn đang �
Tình yêu, tình yêu giữa hai người đàn ông. Ở thời đại này, điều đó có ý nghĩa gì, thật ra Dương Lỗi vẫn chưa suy nghĩ tường tận.
Dương Lỗi thử tưởng tượng, nếu để người khác biết mình thích Phòng Vũ, bọn họ sẽ nhìn mình như thế nào? Điên khùng, biến thái, hai phai, ẻo lả…
Xã hội lúc đó đối xử với người đồng tính như thế.
Đương nhiên, Dương Lỗi vẫn chưa xếp mình vào diện “đồng tính luyến ái”, từ ngữ mà đa số người thời đó chưa bao giờ nghe qua.
Dương Lỗi cảm thấy không sao cả, hắn chẳng sợ gì hết.
Nhưng hắn lại tưởng tượng, nếu những từ ngữ đó gắn lên đầu Phòng Vũ…
Đột nhiên Dương Lỗi không biết mình làm vậy là đúng hay sai.
Là hắn kiên quyết dùng “trò chơi” này để lừa gạt, kéo Phòng Vũ xuống nước, nhưng Phòng Vũ bằng lòng xuống nước sao? Sau khi xuống nước Phòng Vũ phải gánh vác những gì, hắn đã nghĩ qua chưa?
Vấn đề không nằm ở chỗ hắn có thổ lộ với Phòng Vũ hay không, mà là liệu Phòng Vũ có đáp lại hay không.
Dương Lỗi cảm thấy thật bối rối.
Hắn bắt đầu suy xét cẩn thận, bắt đầu trở nên chín chắn…
Tối hôm đó, lúc Phòng Vũ đến văn phòng của Dương Lỗi, Dương Lỗi đã ở đó đợi hắn.
Hai người gặp mặt nhưng chỉ liếc nhìn nhau, không ai mở miệng. Phòng Vũ đóng cửa lại.
“……”
Phòng Vũ ngồi xuống. Cả hai không giả vờ chào hỏi và bắt chuyện với nhau tự nhiên như ngày thường, ai cũng im thin thít.
Trong ấn tượng của hai người, chưa từng có khi nào cả hai ở chung mà lúng túng thế này.
“Nghe nói cậu bị thương?”
Phòng Vũ mở miệng trước.
“Vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại.” Dương Lỗi bị dao ba cạnh chém trúng vai. Miệng vết thương khá lớn, máu chảy cũng nhiều, nhưng nhìn chung chưa đến nỗi nghiêm trọng.
“Vết thương thế nào rồi?”
Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi chằm chằm. Thật ra lúc đi vào thấy Dương Lỗi bình an vô sự, Phòng Vũ đã yên tâm.
Dương Lỗi do dự một chút rồi vén áo thun lên, để Phòng Vũ nhìn thấy vết thương trên vai và ngực đã được băng bó, sau đó kéo áo thun xuống.
“Không có gì.” Dương Lỗi bình tĩnh nói.