“Không được nhúc nhích! Đứa nào dám động đậy tao sẽ bắn nó!” Gã đàn ông mặt mũi be bét máu hét lên.
Mọi người tức khắc im thin thít.
Vào thập niên 80, do phát triển quá tràn lan nên súng săn bị quản chế, sang đầu thập niên 90 rất hiếm thấy. Sự xuất hiện đột ngột của khẩu súng này làm cho cả hiện trường đều ngừng lại.
“Không phải mày phách lối lắm sao? Mày phách lối nữa xem?!” Gã đàn ông cầm súng đỏ mắt, dùng sức chỉa vào Phòng Vũ.
“Mẹ kiếp!!” Dương Lỗi đang ở cách đó vài bước, hắn vội vàng chạy tới phía trước.
“Mày bắn đi? Bắn vào đây này!” Gã đàn ông nọ không ngờ rằng, Phòng Vũ chẳng những không sợ mà còn áp đầu mình vào nòng súng!
“Mày tưởng tao không dám à?!” Gã ta gào lên, nhưng tay cầm súng lại run bần bật.
“Mày dám nổ súng mẹ nó tao giết cả nhà mày!” Hoa Miêu sốt ruột rống lên, Hoa Miêu hận không thể bị chỉa súng thay Phòng Vũ!
Ngay lúc hai bên giằng co, tiếng còi xe cảnh sát đột nhiên ré lên, gần trong gang tấc!
Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhân lúc kẻ cầm súng mất tập trung, Phòng Vũ nhanh tay nâng nòng súng lên, sau đó đưa chân đá vào bụng gã!
Gã đàn ông nọ ngã ngửa bay ra ngoài.
Đến lúc này súng vẫn chưa nổ… rõ ràng gã ta không dám nổ súng.
Bởi mới nói có súng chưa chắc đã hữu dụng, phải xem súng nằm trong tay ai nữa.
Gã đàn ông nằm dưới đất bị Dương Lỗi đạp một cái, Dương Lỗi giật súng của gã, tiện tay ném cho Phòng Vũ, “rắc rắc” hai tiếng đã tháo luôn khớp cánh tay của gã. Gần như cùng lúc đó, Phòng Vũ dùng báng súng đập vào mặt gã, máu chảy ồ ạt, gã đàn ông bất tỉnh…
Theo lời những người chứng kiến, cả hai ăn ý như đã tập luyện từ trước, giống như đã sát cánh bên nhau rất nhiều năm.
Mọi người bắt đầu hối hả tìm nơi phát ra tiếng còi, bỗng nhiên tiếng còi lại vang lên, ánh mắt của tất cả đổ dồn về phía Dương Lỗi. Dương Lỗi giơ cái móc khóa lên, gài ở phía trước là một món đồ chơi nhỏ, hắn đắc ý nhấn một cái, tiếng còi xe cảnh sát chói tai lại phát ra.
Màn đêm buông xuống, bên ngoài nhà hàng Việt Hải Lâu, tất cả xe hơi và xe máy của Lưu Pháo và đồng bọn đều bị đập nát, sắt vụn vương vãi đầy đất. Vài tên thuộc hạ chủ lực của Kiều Tân bị thương nặng trong trận đấu này, thể diện coi như mất sạch. Đây là một cuộc báo thù rõ đầu rõ đuôi, một cuộc chiến rửa nhục, một cuộc chiến toàn thắng.
Bên này, Phòng Vũ và các anh em lên đường trở về Giang Hải ngay trong đêm, phòng ngừa Kiều Tân tổ chức phản công, La Cửu còn dặn bọn họ đừng quay về chỗ ở cũ mà hãy đến nơi khác ở tạm. Tỉnh Thành cách Giang Hải không xa, lúc này vừa mới nửa đêm, Dương Lỗi định dẫn Phòng Vũ về nhà mình, nhưng Phòng Vũ sợ xảy ra chuyện sẽ liên lụy các cô chú ở đó, vì vậy hắn bảo Dương Lỗi cứ về nhà, còn mình thì quay về căn hộ ở lầu tám.
Dương Lỗi theo Phòng Vũ về nhà tắm rửa, thay bộ quần áo dính máu, sau đó kéo Phòng Vũ ra ngoài.
“Đi đâu vậy?”
“Đi đến nơi mười tên Kiều Tân cũng không dám đến!”
Dương Lỗi đưa Phòng Vũ vào quân khu.
Quân khu nằm ở trung tâm thành phố, lại chiếm diện tích khổng lồ. Phòng Vũ từng đi ngang qua cổng quân khu vài lần, hắn biết bên trong là nhà của Dương Lỗi, nhưng đêm hôm đó là lần đầu tiên Phòng Vũ đặt chân vào.
Vài lính gác cổng đeo súng trên lưng cảnh giác chặn đường hai người, đến khi thấy rõ mặt Dương Lỗi, lính gác mới để hai người đi.
Ban đầu Phòng Vũ cũng do dự. Dương Lỗi nói cho Phòng Vũ biết, Dương Đại Hải ra ngoài rồi, không có ở nhà. Cho dù ông ta ở nhà, hắn cũng dẫn Phòng Vũ vào thôi.
Vào đến nơi đóng quân, thỉnh thoảng có vài chiến sĩ tuần tra đeo súng định đến tra hỏi bọn họ, nhưng khi thấy Dương Lỗi thì không hỏi han gì nữa.
Dương Lỗi lấy chìa khóa ra mở cửa, trong nhà lặng ngắt như tờ, những người khác đã đi ngủ rồi. Dương Lỗi không có bật đèn, hai người cứ thế mà vào phòng Dương Lỗi, Dương Lỗi khóa cửa lại.
Chẳng biết đã bao lâu Dương Lỗi không về căn phòng này, may là mỗi ngày đều có người đến quét dọn, cho nên về là ở được ngay.
Hai người chen chúc trên chiếc giường nhỏ của Dương Lỗi.
“Sao giường của em còn nhỏ hơn giường tôi vậy?”
Phòng Vũ nhịn không được thấp giọng nói. Giường của Dương Lỗi là giường đơn, nhỏ vô cùng, Dương Đại Hải áp dụng cả chế độ quản lý quân sự ở nhà, giường của Dương Lỗi chính là loại giường lót ván của bộ đội trong doanh trại, đến giờ vẫn chưa đổi sang cái lớn hơn. Hắn nằm một mình thì không thành vấn đề, nhưng có thêm Phòng Vũ thì phải nằm sát rạt mới đủ chỗ.
“Gì chứ, anh lớn bao nhiêu, không chứa nổi anh sao?”
Dương Lỗi cũng nói khẽ. Sát vách chính là phòng của vợ chồng Dương Đại Hải.
“Lớn hơn em.”
“Má, cái gì lớn hơn tôi?”
“Cái gì cũng lớn hơn em.”
Phòng Vũ cười nói.
“Lớn hơn tôi?”
Nhìn ánh mắt sâu thẳm mang theo ý cười nhàn nhạt của Phòng Vũ trong bóng đêm, Dương Lỗi chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, tay hắn thoáng chốc luồn vào chăn, mò xuống phần dưới của Phòng Vũ.
“… Này này!”
Phòng Vũ cười, vội vàng đẩy tay Dương Lỗi ra, Dương Lỗi cố ý sờ tiếp, hai người nhỏ giọng đùa giỡn, Phòng Vũ đè tay Dương Lỗi lại.
“… Đừng lộn xộn! Đánh thức người nhà của em bây giờ.”
“Không sao đâu…”
Dương Lỗi vừa định sờ tiếp, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
“Tiểu Lỗi, con về rồi hả?”
Vợ của Dương Đại Hải tỉnh giấc. Nghe nói Dương Lỗi đã trở lại, bà tranh thủ qua hỏi thăm một chút, lâu lắm rồi Dương Lỗi không có về nhà.
Hai người trong phòng không dám nhúc nhích.
“… Đúng rồi mẹ! Con ngủ đây, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi!”
Thái độ của Dương Lỗi đối với người mẹ kế này không tệ.
“Con nói chuyện với ai trong phòng đó?”
Vợ Dương Đại Hải nghe thấy tiếng động trong phòng.
“… Một người bạn của con! Chúng con ngủ đây, mẹ cũng ngủ đi!”
“Mấy đứa nghỉ ngơi sớm đi.”
Tiếng bước chân khuất dần.
Đợi đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Phòng Vũ và Dương Lỗi liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
“… Đã bảo em đừng lộn xộn rồi.”
Phòng Vũ vỗ Dương Lỗi một cái, cố gắng nói thật nhỏ.
“Vừa rồi là mẹ kế của tôi, bà ấy là người tốt, không có gì đâu.”
Dương Lỗi còn muốn thò tay vào trong sờ tiếp.
“Ngoan nào, ngủ đi!”
Phòng Vũ giữ tay hắn lại.
Trải qua trận ác chiến mấy giờ trước, bây giờ Dương Lỗi vẫn còn hưng phấn, hắn làm sao ngủ được chứ? Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ im lặng nằm bên cạnh mình, phải nói là một trời một vực so với người khi nãy. Đây là lần đầu tiên Dương Lỗi chứng kiến Phòng Vũ nghiêm túc đánh nhau, ngay cả hắn cũng bị choáng ngợp.
“… Tối nay anh ghê gớm thật!”
Lời khen này xuất phát từ tận đáy lòng Dương Lỗi. Trước đây hắn bị Phòng Vũ hấp dẫn, khởi đầu chính là sự ngưỡng mộ của một người đàn ông.
“Còn em không ghê gớm à? Còi cảnh sát cũng lên luôn rồi. May là hồi trước tôi chưa thật sự đắc tội với em.”
Phòng Vũ nói đùa.
“Anh chưa đắc tội với tôi? Vậy cục gạch kia không tính à?”
Dương Lỗi chống tay ngồi dậy, cố ý lườm Phòng Vũ.
“Em đấy, thù dai quá.”
“Hừ!”
Dương Lỗi nhịn không được xoay người đè Phòng Vũ, chợt thấy Phòng Vũ khẽ nhíu mày. Lúc này Dương Lỗi mới phát hiện mình đang đè lên cánh tay của Phòng Vũ, thế là vội vàng trèo xuống.
“Cánh tay thế nào rồi?”
Dương Lỗi quan tâm nhất chính là vết thương của Phòng Vũ. Hôm nay đánh nhau dữ dội như vậy, chắc chắn miệng vết thương vừa lành lại nứt ra rồi, Dương Lỗi giúp Phòng Vũ thay băng một lần nữa, may là không có gì nghiêm trọng.
“Vẫn ổn.”
“Lần sau đánh nhau, hai chúng ta cứ kề sát vào nhau, anh xem tôi như cánh tay trái của mình đi.”
Trước mặt Phòng Vũ, Dương Lỗi luôn có thể nói ra những lời khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Phòng Vũ không nói gì, nghiêng đầu nhìn Dương Lỗi.
Dương Lỗi cảm thấy hơi khát, hắn đứng dậy mở cửa, vào phòng bếp lấy chai bia trong tủ lạnh, sau đó về phòng đóng cửa lại. Hắn nốc ừng ực một hơi, chợt nghe Phòng Vũ nói: “Chừa cho tôi một ít.”
Dương Lỗi buông chai bia xuống, lau miệng.
“Tiếc quá, ngụm cuối cùng rồi.”
“Em cố ý chứ gì.”
Phòng Vũ bất đắc dĩ.
Dương Lỗi cười xấu xa, ngửa đầu uống một hớp lớn, ngậm trong miệng, sau đó thả chai bia xuống, chui lên giường. Phòng Vũ xốc chăn lên, Dương Lỗi nhích lại gần Phòng Vũ, cúi đầu xuống, hôn lên môi Phòng Vũ.
Bia chảy xuống từ khóe miệng đang chậm rãi mớm cho nhau của hai người.
Hơi thở dần dần trở nên dồn dập, Phòng Vũ ôm lấy Dương Lỗi…