Hắn không ở lại Tỉnh Thành thêm một phút nào nữa, sau khi nghe Dương Lỗi giải thích, Yến Tử Ất chỉ nói một câu: “Đi nhanh đi!”
“Ủa! Tiểu Lỗi tới rồi à?” Thấy Dương Lỗi tới, cảnh sát ở cục thân thiết chào hỏi.
“Tiểu Lỗi, lâu rồi không thấy cậu tới đây. Thế nào, nhớ bọn tôi hả?”
“Dẹp đi, Tiểu Lỗi nhớ anh cái gì chứ? Nhớ cục trưởng của chúng ta thì có!”
“Sao rồi Tiểu Lỗi, cậu lại gây ra sự kiện hào hùng gì nữa rồi, chừng nào cậu mới chịu hoàn lương đây!” …
Nhóm cảnh sát chạy lại khoác vai Dương Lỗi một cách thân thiết, cả bọn cười hớn hở chọc ghẹo Dương Lỗi.
“Biến đi, anh lo bắt đám gái mại dâm của mình kìa!” Dương Lỗi quay đầu lại, “Anh Dũng, tóc mới hả? Nhìn ngầu quá!” “Lộ Tử, còn ăn nữa, cái ghế này hết chứa nổi cái mông của anh rồi!” “Chú Mao, chú Trương! Mọi người đều ở đây hả! …”
Dương Lỗi cười đùa bắt chuyện với từng người một.
Hắn rất quen thuộc với nơi này, quen từ nhỏ là đằng khác.
Mặc dù Dương Lỗi rất mệt mỏi, sắc mặt cũng khó coi, trong lòng nôn nóng như đang ngồi trên đống lửa, nhưng hắn vẫn không thể hiện ra ngoài, thay vào đó là thành thạo gật đầu hoặc mỉm cười với những vị cảnh sát chào hỏi hay vỗ vai mình.
Sau khi tán gẫu vài câu, Dương Lỗi lấy thuốc lá ra, ném cho mọi người, không quên châm cho mình một điếu.
“… Người đó không sao chứ?”
Dương Lỗi nhả ra một ngụm khói, hỏi.
Vị cảnh sát tên Lộ Tử có chút lúng túng.
“Cậu gọi điện hơi trễ…” Lộ Tử ngập ngừng, “Nếu tối qua cậu gọi, người đó đã không cần chịu tội như vậy…”
Lòng Dương Lỗi chùng xuống.
“Chịu tội gì?”
Giọng nói của Dương Lỗi cũng sa sầm.
Anh Dũng lại gần khoác vai Dương Lỗi.
“Cậu biết mà, đâu có thiếu cái đó được. Nhưng cậu yên tâm, sau khi nhận được điện thoại của cậu, không ai dám đụng đến người đó nữa, tôi vẫn trông nom suốt! Tôi đã cho người đó một gian phòng nghỉ, cũng xem xét vết thương rồi. Đi thôi, tôi dẫn cậu đến đó.”
Dương Lỗi đi theo anh Dũng. Đến khi ra ngoài, anh Dũng mở miệng.
“Lỗi Tử, chuyện này không phải do ban trị an chúng tôi làm, người bên chúng tôi không có ra tay.”
“Vậy là ai ra tay?”
Dương Lỗi hỏi.
“Tôn Khoa, mới tới, chắc cậu không biết đâu. Hắn và chủ nhiệm Chu, cậu hiểu mà.”
Anh Dũng nói.
Anh Dũng đẩy cửa một gian phòng nghỉ, Dương Lỗi bước vào trong.
Chiều hôm hai người chia tay, Phòng Vũ mặc chiếc áo sơmi trắng do bọn họ cùng đi mua. Dưới ánh mặt trời, chiếc áo sơmi trắng như tuyết đó trông vô cùng chói mắt, vô cùng sạch sẽ, càng làm nổi bật gương mặt tươi cười của Phòng Vũ, giống như sẽ phản xạ ánh sáng vậy.
Nhưng bây giờ, thật sự không thể nhận ra chiếc áo sơmi này và chiếc áo sơmi trắng đó là một.
Vết máu, vết bẩn, vết tích do đấm đá để lại, tất cả đã làm nó thay đổi. Phòng Vũ mê man nằm ở đằng kia, không phát ra tiếng động nào, cũng chẳng có chút phản ứng nào.
Dương Lỗi lập tức quay lại nhìn anh Dũng.
“Chỉ đang ngủ thôi. Đúng là đàn ông đích thực, chịu đựng cả một đêm.” Anh Dũng nhỏ giọng giải thích.
Dương Lỗi đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống bên giường của Phòng Vũ.
Hắn sờ trán Phòng Vũ, kiểm tra xem Phòng Vũ có bị sốt vì nhiễm trùng vết thương hay không.
Hắn vén một ít tóc bị mồ hôi thấm ướt trên mặt Phòng Vũ, sau đó nhẹ nhàng nắm tay Phòng Vũ.
Im lặng một hồi, Dương Lỗi đứng dậy ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.
“Anh Dũng, giúp tôi một việc. Tìm một bộ quần áo sạch cho anh ấy, người anh em này của tôi rất thích sạch sẽ.”
Dương Lỗi bình tĩnh nói.
“Được, lập tức có ngay.” Nhìn sắc mặt của Dương Lỗi, anh Dũng cảm thấy không yên tâm.
“Cái tên Tôn Khoa kia, văn phòng của hắn ở đâu?”
Dương Lỗi hỏi.
Anh Dũng quan sát sắc mặt của Dương Lỗi.
“Lỗi Tử, đừng làm bậy, nói thế nào đây cũng là cục cảnh sát.”
“Tôi có thể làm gì chứ?” Dương Lỗi cười cười.
“Tôi muốn đưa người đi, dù sao cũng nên chào hỏi người ta một tiếng, có qua có lại thôi.”
Tôn Khoa là cán bộ trẻ tuổi mới chuyển từ đồn cảnh sát phía dưới lên cục cảnh sát thành phố để thử việc, đợt thăng chức này cực kỳ quan trọng đối với gã.
Hết đợt thử việc này, nếu có thể ở lại cục cảnh sát thành phố, con đường thăng tiến sau này của gã xem như bằng phẳng rồi, chí ít có tương lai hơn làm việc ở một đồn cảnh sát nhỏ.
Vì vậy việc đầu tiên Tôn Khoa làm khi đến đây chính là ôm đùi chủ nhiệm Chu, tiện thể ôm luôn đùi Chu Nhị. Tôn Khoa chẳng có vụ án nào nổi bật, muốn thăng tiến dĩ nhiên phải dùng con đường đặc biệt của Trung Quốc rồi. (ôm đùi = nịnh bợ)
Vì thế khi Chu Nhị bảo gã giải quyết việc của Phòng Vũ, Tôn Khoa lập tức vui vẻ đồng ý.
Sao lại không vui cho được? Phòng Vũ là ai, là tên côn đồ nổi tiếng khắp giới giang hồ ở thành phố, cục cảnh sát cũng gắn số cho hắn. Những người như Yến Tử Ất, La Cửu, Phòng Vũ, đều là đối tượng trọng điểm mà cục cảnh sát theo dõi, là nhân vật có tên ở cục cảnh sát bao nhiêu năm, cảnh sát nào mà không biết Phòng Vũ?
Tuy bây giờ Phòng Vũ là ông chủ một nhà hàng làm ăn đàng hoàng, đã lâu không gây chuyện, nhưng nếu Phòng Vũ chọc phải Chu Nhị, Tôn Khoa có thể nhân cơ hội này lấy lòng Chu Nhị và diệt trừ thế lực có tiếng trong xã hội đen, loại chuyện một công đôi việc tốt như vậy, Tôn Khoa có lý do gì để từ chối?
Về phần vụ án đổ máu ở nhà hàng Thế Kỷ, ai là thủ phạm chẳng quan trọng, đây chỉ là cái cớ mà thôi. Vụ này phải kết án như thế nào, Tôn Khoa đã nghĩ xong từ lâu rồi. Mặc kệ thủ phạm là ai, Phòng Vũ cũng đừng hòng thoát tội.
Ai bảo Phòng Vũ không phải là công dân tốt làm gì? Muốn kết án một tay đấm xã hội đen như Phòng Vũ là chuyện hết sức dễ dàng.
Trong quá trình tra hỏi Phòng Vũ, Tôn Khoa chỉ tra chứ không có hỏi.
Về phần tra thế nào, cục cảnh sát muốn tra thế nào thì tra thế nấy, người ngoài sẽ chẳng bao giờ biết được chi tiết bên trong.
Huống chi, Tôn Khoa là cảnh sát đi lên từ một đồn nhỏ. Đồn cảnh sát không thể so với cục cảnh sát, đó chính là sự khác biệt giữa hang ổ của bọn cướp và một sơn trại lớn.
Sơn trại lớn còn có quy định, quy tắc, ràng buộc, còn hang ổ của bọn cướp thì bất chấp tất cả, muốn bẩn thế nào thì bẩn thế nấy, muốn ác thế nào thì ác thế nấy, chỉ toàn kẻ xấu ăn kẻ xấu.
Tôn Khoa phá án không bằng ai, nhưng hành hạ người khác thì chính là cao thủ.
Đêm nay Phòng Vũ phải chịu đựng những gì, sau này anh Dũng có tiết lộ một ít cho Dương Lỗi, đương nhiên, đó là chuyện của thật lâu về sau. Còn bây giờ, Dương Lỗi không cần nghe kể, chỉ cần dùng mắt nhìn là đủ biết rồi.
Lúc Dương Lỗi bước vào văn phòng của Tôn Khoa, Tôn Khoa đang điền một bản báo cáo.
Đây là bản giám định công tác của cán bộ thử việc như gã. Chỉ cần bản báo cáo này được cấp trên tiến cử, đóng mộc đỏ, sau đó đưa cho cục trưởng ký tên, lần chuyển chỗ này xem như ván đã đóng thuyền.
Tôn Khoa đang viết thì Dương Lỗi bước vào. Đầu tiên Dương Lỗi chào hỏi với vài gương mặt quen thuộc trong phòng, Tôn Khoa ngẩng đầu nhìn Dương Lỗi, do không biết Dương Lỗi là ai, gã cũng không để ý lắm, nhưng Dương Lỗi lại đi đến trước mặt gã, mỉm cười.
“Anh bạn, bận không?”
Dương Lỗi ném một điếu thuốc.
Tôn Khoa chụp lấy, nghi ngờ quan sát hắn. Dương Lỗi nhờ anh Dũng đi tìm quần áo mới, chỉ vào đây một mình, Tôn Khoa không biết Dương Lỗi muốn làm gì.
“Ồ, đang viết báo cáo à?”
Dương Lỗi tựa lên bàn, thuận tay cầm bản khai của Tôn Khoa, vừa hút thuốc vừa híp mắt xem.
Tôn Khoa ngơ ngác. Dương Lỗi là người trời sinh dễ dàng kết thân với người khác, hắn có thể làm cho người khác không thể kháng cự mình.
“Nhìn thành tích này kìa, chắc chắn là gương mẫu rồi, nhất định là thế!” Dương Lỗi thả tờ giấy xuống, vẫn đang híp mắt.
“Cậu… có việc à?”
Tôn Khoa cũng bối rối. Thấy Dương Lỗi quen đường quen lối ở đây như vậy, Tôn Khoa không biết mục đích của hắn là gì.
“Đúng vậy.”
Dương Lỗi nói.
“Thật ra cũng không có gì, chuyện là hôm qua có một người anh em của tôi bị bắt vào đây. Anh em đấy, thân lắm. Hôm nay tôi đến để giúp đồng chí cảnh sát điều tra, tôi sẽ cung cấp đầu mối quan trọng, hôm qua có người đến nhà hàng Thế Kỷ quậy phá, nhiễu loạn trật tự an toàn xã hội, người đó tên là Chu Nhị! Ngài có biết Chu Nhị không? Để tôi nói cho ngài nghe, tôi nhất định phải tố cáo hắn, hắn dám đánh người của nhà hàng Thế Kỷ thê thảm như thế, đúng là chẳng coi ai ra gì! Chuyện này có rất nhiều người nhìn thấy! Nhân chứng đi đầy đường! Ngài phải điều tra cho thật kỹ. Còn hai người nằm trong bệnh viện nữa, có một người đã ra tay trước, tôi hiểu quy tắc phá án lắm, trách nhiệm thuộc về người ra tay trước! Đúng không? Chuyện này cũng cần điều tra cho kỹ càng. Còn nữa, anh bạn của tôi không có mặt ở hiện trường mà cũng bị tạm giam cả đêm, vậy tên Chu Nhị đầu têu mọi chuyện chắc cũng đang bị giam ở đây nhỉ? Ngài dẫn tôi đến gặp hắn đi, để tôi hỏi rõ tình hình hôm qua, nhớ mang theo cả bản ghi chép thẩm vấn của hắn. Ngài cứ dựa theo trình tự này mà làm, có dấu vết là điều tra được thôi, kẻ xấu sẽ chạy không thoát! Nhưng nếu vậy thì lượng công việc của ngài sẽ tăng rất nhiều, thế thì tôi áy náy lắm, hay là vậy đi, tôi có vài người bạn ở đài truyền hình và tòa soạn báo, để tôi bảo bọn họ tới hỗ trợ điều tra. Ngài không cần cảm ơn tôi đâu, cảnh sát của nhân dân luôn được nhân dân tin yêu, giúp đỡ các ngài phá án chính là nghĩa vụ của tôi, là điều nên làm mà!”
Dương Lỗi cười hết sức chân thành, hắn nói một hơi dài không nghỉ lấy hơi, Tôn Khoa nghe xong lại trợn lớn hai mắt.
Lúc Dương Lỗi nói chuyện, những cảnh sát khác có mặt trong phòng đều cố gắng nhịn cười, thờ ơ nhìn Tôn Khoa.
Đa số cảnh sát đều là người tốt, người của lẽ phải, dạng như Tôn Khoa chỉ là số ít. Mấy cảnh sát này đã chướng mắt Tôn Khoa từ lâu, nhìn thấy màn này, không ai đứng ra ngăn cản hay giải vây!
Tôn Khoa nổi giận, gã nghe được ý mỉa mai trong lời nói của Dương Lỗi, gã cảm thấy quá mất mặt.
“Mày là ai? Dám nói nhăng nói cuội ở đây à?” Tôn Khoa sượng chín mặt. “Ra ngoài ngay!” Tôn Khoa là người mất bình tĩnh trước.
Dương Lỗi không phải đến để đánh người, cũng không phải đến để dọa người, hắn chỉ đến để nói lý lẽ. Lý lẽ, trước tiên phải giải thích rõ ràng, chuyện sau đó từ từ giải quyết. Từng câu của Dương Lỗi đều có lý, hắn biết ở đây phải cư xử đúng mực, lời nói của hắn không lộ ra sơ hở nào, đối phương sẽ không có cơ hội quay lại cắn ngược.
Ở ngoài, cuộc chiến được giải quyết bằng nắm đấm, nhưng ở đây, cuộc chiến không chỉ dựa trên quyền thế, mà thiên về mánh khóe và thủ đoạn.
“Này này, Tôn Khoa, đây là người nhà, để tôi giới thiệu một chút, đây là Dương Lỗi, Tiểu Lỗi!” Thấy thái độ của Tôn Khoa không được ổn, một đồng nghiệp tốt bụng nhắc nhở.
“Người nhà? Anh nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của nó đi!” Tôn Khoa vội vã tìm lối thoát. “Mày là bạn của ai?”
Không ai để ý tới gã, tất cả chỉ đứng một bên chờ xem kịch vui.
“Được rồi, không cản trở công việc của ngài nữa, tôi chỉ đến nói với ngài một tiếng, tôi dẫn người kia về trước, ngài muốn điều tra gì thì cứ đến tìm tôi. Đây là số điện thoại công việc của tôi.”
Dương Lỗi viết một dãy số lên tấm lịch để bàn của Tôn Khoa, đoạn cầm bản giám định công tác của gã lên.
“Bản giám định của ngài cần phải có chữ ký của Dương Đại Thiên đúng không? Để tôi tìm ông ấy ký cho ngài.”
Nói xong, Dương Lỗi cầm tờ giấy đi ra ngoài.
“Trả lại cho tao!”
Tôn Khoa vội vàng đuổi theo ra cửa, thế nhưng gã lại thấy Dương Lỗi cầm bản báo cáo, thong thả đi vào văn phòng cục trưởng.
Không gõ cửa, mà là trực tiếp đẩy cửa đi vào.
“……” Tôn Khoa đứng lại.
Gã quay về văn phòng của mình, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
“… Cậu ta là ai vậy?” Tôn Khoa ngơ ngác hỏi những cảnh sát khác.
“Đến cậu ấy mà anh cũng không nhận ra sao?” Một đồng nghiệp cười mỉa mai.
“… Tôi không biết. Là ai thế?” Khi nói lời này, trong lòng Tôn Khoa càng lúc càng bất an.
“Cục trưởng của chúng ta họ gì?”
“… Họ Dương.”
Tôn Khoa bắt đầu chảy mồ hôi hột.
�
“Thì là cháu trai yêu quý của cục trưởng chứ ai nữa.” Một cảnh sát khác hả hê nói.
“Cháu ruột đấy!”
Người nọ nhấn mạnh.
Phòng Vũ được Dương Lỗi gọi một chiếc xe cảnh sát chở tới bệnh viện.
Lúc Dương Lỗi quay lại phòng nghỉ của Phòng Vũ, Phòng Vũ cảm giác được động tĩnh nên tỉnh dậy.
Mắt của hắn sưng tấy, Phòng Vũ khó nhọc mở mắt ra. Nhìn thấy Dương Lỗi, Phòng Vũ giật mình, ánh mắt hơi lóe sáng, nhưng lại mang theo chút do dự.
“… Sao cậu lại ở đây?”
Phòng Vũ ngồi dậy, giọng nói khản đặc.
“Tôi đến đón anh.” Dương Lỗi đi qua dìu Phòng Vũ, muốn tránh đi vết thương trên người Phòng Vũ, nhưng lại không biết nên đặt tay ở đâu.
Bởi vì Phòng Vũ bị thương khắp người.
“… Đi nào, chúng ta về nhà.” Giọng của Dương Lỗi giống như không phát ra từ cổ họng.
Đến khi ra khỏi cục cảnh sát, đứng trước chiếc xe cảnh sát chuẩn bị đưa bọn họ đi, Phòng Vũ vẫn còn do dự. Phòng Vũ liếc Dương Lỗi một cái, đứng yên tại chỗ. Dương Lỗi biết Phòng Vũ đang lo lắng điều gì, hắn nói thầm bên tai Phòng Vũ: “Lão Lượng không sao, anh Cửu bảo lãnh anh ra đó.”
Lúc này Phòng Vũ mới chịu lên xe.
Đến bệnh viện không bao lâu, Phòng Vũ bắt đầu phát sốt.
Ngoại thương và nội thương không được xử lý kịp thời, miệng vết thương bị nhiễm trùng, khiến cho Phòng Vũ lên cơn sốt cao.
Vừa truyền nước biển, Phòng Vũ lập tức ngủ mê man. Dương Lỗi luôn túc trực ở bên giường.
Trước khi đi, Dương Lỗi đứng ở ngoài xe, nói vài câu với anh Dũng.
“Phòng Vũ là anh em của tôi. Thân lắm.”
Dương Lỗi nói.
“Chuyện của anh ấy cũng là chuyện của tôi. Các anh à, sau này có gì xin ứng phó giúp.”
Những người có mặt đều gật đầu, anh Dũng vỗ vai hắn.
“Được rồi, cậu cứ yên tâm.”
Có một cảnh sát nhịn không được lên tiếng.
“Anh Lỗi, anh đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, nhưng anh đừng qua lại với đám xã hội đen không đàng hoàng này nữa. Nếu anh cứ như vậy, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện thì sao, cục trưởng Dương thương anh như thế, anh cũng nên nghĩ cho ông ấy.”
“Kiều Minh!” Anh Dũng quát, bảo người nọ ngừng lại.
Anh Dũng làm việc ở cục cảnh sát thành phố đã nhiều năm, là người thân với Dương Lỗi nhất. So với những người khác, anh Dũng biết rõ hoàn cảnh của Dương Lỗi, vì vậy anh Dũng hiểu nhiều hơn.
Dương Lỗi không giải thích lời nào.
“Cảm ơn các anh trước. Sau này có chuyện gì liên quan đến Phòng Vũ, nhớ báo với tôi một tiếng. Tôi cam đoan sẽ không khiến các anh khó xử.”
“Chắc chắn rồi. Cậu về đi!”
Cảnh sát cũng bội phục những người kiên cường.
Qua đêm nay, bọn họ đã nhận ra, Phòng Vũ là một người đàn ông thực thụ.