Về phần Lương Qua, lúc gã được đưa đến bệnh viện, những người chứng kiến kể lại rằng gã chảy máu rất kinh khủng, ai cũng nghĩ gã sẽ không qua khỏi. La Cửu chạy đến trước cửa phòng phẫu thuật của Nhị Hắc, quát tháo ngăn cản Phòng Vũ máu me đầy mình đang dẫn người xông vào lầu dưới của bệnh viện. La Cửu biết, nếu Nhị Hắc sống không qua đêm nay, Phòng Vũ nhất định sẽ không để Lương Qua sống đến sáng mai, Phòng Vũ nhất định sẽ chém chết Lương Qua ngay tại bệnh viện, nhưng sự việc tối nay gây náo động quá lớn, cảnh sát cũng đã vào cuộc, nếu thật sự gây án mạng, Phòng Vũ nhất định sẽ bị truy nã.
“Anh Cửu!!” Giọng nói của Phòng Vũ cũng thay đổi.
“Mẹ kiếp tối nay cậu dám ra ngoài làm bậy thì sau này đừng đi theo tôi nữa!”
La Cửu rống lên.
Dương Lỗi giúp Phòng Vũ canh giữ bên ngoài phòng phẫu thuật của Nhị Hắc, canh giữ suốt một đêm.
Cuối cùng Nhị Hắc cũng được cứu sống, nhưng đứa con trong bụng Tiểu Cầm lại không giữ được.
Lương Qua sống dở chết dở cũng may mắn vớt được cái mạng, nhưng gã phải trả giá rất đắt, gan bị cắt bỏ một phần, nhiều nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng, tay phải xem như tàn phế.
Không đợi đến lúc thổi còi báo thù, hôm sau đã xảy ra một sự kiện gây chấn động Giang Hải. Tối hôm sau, trong lúc La Cửu và Phòng Vũ đang trông chừng Nhị Hắc vẫn chưa tỉnh, toàn bộ phòng game và sòng bài của La Cửu ở Giang Hải, kể cả phòng bida Quang Minh, đều bị đập phá tan tành. Người đến đập phá rất đông, ít nhất cũng năm sáu chục người, tất cả đều là dân lạ mặt, gặp người nào đánh người đó, đi đến đâu đập phá đến đó, trên tay đều là dao pha, búa tạ, thấy người thì dùng sống dao chém, thấy bàn ghế hay máy móc thì dùng búa đập, chẳng kém gì đội đập phá chuyên nghiệp!
La Cửu ở Giang Hải đã nhiều năm, trước giờ chưa từng có người nào dám gây sự với hắn như thế, bất kể là hắc đạo hay bạch đạo đều chừa mặt mũi cho hắn. Vài năm trước, La Cửu từng tranh giành địa bàn với một lão đại xã hội đen khác, đối phương cũng dẫn người đến đập phá, nhưng chỉ giới hạn ở một hai chỗ, hơn nữa thuộc hạ vẫn biết chừng mực, dù sao cũng không thể dồn nhau vào đường cùng, chẳng ai muốn chọc điên La Cửu cả. Xét địa vị hiện tại của La Cửu ở Giang Hải, dân địa phương thật sự không ngờ vẫn còn có người dám khiêu khích La Cửu như thế!
Chỉ có một đáp án duy nhất, những người này vốn không phải là người địa phương.
Tối hôm xảy ra chuyện, phần lớn người của La Cửu đều ở lại bệnh viện trông chừng, từ trước đến nay không ai dám xâm phạm địa bàn của La Cửu, cho nên đàn em ở đó trông chừng rất ít, đa số thuộc hạ đã được La Cửu phái sang nơi khác đòi nợ, chưa kể bị tập kích bất ngờ, thế nên đành trơ mắt chịu đánh. Lúc ấy thông tin liên lạc chưa phát triển như bây giờ, muốn thổi còi tập hợp nhân lực cũng cần có thời gian, chờ đến khi La Cửu và Phòng Vũ hay tin, một vài nơi đã bị đập tan tành.
Lúc bọn chúng đến đập phá một phòng game, đúng lúc đụng phải Hoa Miêu vừa nghe tin liền chạy tới đầu tiên. Hoa Miêu đến nơi không nói hai lời, mở bọc vải trên tay ra, bên trong là một thanh lưỡi lê sắc bén. Lưỡi lê là vũ khí rất hiếm thấy ở những năm đầu thập niên 90, nó từng được xem là vũ khí lạnh* cận chiến hàng đầu một thời, sau này lại trở thành dụng cụ bị quân đội quản chế, không biết Hoa Miêu tìm được một thanh ở đâu, vừa xông lên đã đâm tới tấp, gần bốn chục người đi theo hắn cũng vứt tung giấy báo bọc đủ loại dao và dùi nhọn, hai bên sống mái với nhau ngay trong phòng game. Đây là sự chống cự quyết liệt nhất từ phía La Cửu mà đám người kia gặp phải đêm hôm đó, sau này theo lời những người từng tham dự kể lại, lúc nhìn thấy một tên ẻo lả tóc xoăn xông tới, chẳng ai thèm để ý đến hắn, nhưng không ngờ tên ẻo lả này mẹ nó còn hung hãn hơn cả đàn ông, gã cầm đầu suýt chút nữa đã mất mạng dưới tay hắn, cuối cùng nửa đoạn xương cánh tay bị bẻ gãy, để lại di chứng vĩnh viễn.
*Vũ khí lạnh là vũ khí không gây nổ hay liên quan tới lửa.
Sự liều mạng của Hoa Miêu đã dọa đám người kia sợ mất mật, phòng game đó chính là nơi cuối cùng bị đập phá.
Nhìn khắp nơi bị đập phá tan nát, La Cửu và Phòng Vũ không nói tiếng nào.
“Anh! Anh ơi!”
Vừa nhìn thấy Phòng Vũ, Tiểu Vũ lập tức bật khóc, cậu bò dậy từ dưới đất, chạy tới ôm Phòng Vũ.
“… Mẹ nó, bọn chúng quá hống hách rồi!!” Tiểu Vũ khóc nấc. Từ khi tiếp nhận phòng bida Quang Minh tới nay, ngoại trừ lần Dương Lỗi đến quậy phá, cậu chưa từng chịu ức hiếp lớn như vậy.
La Cửu rít ra một chữ từ kẽ răng:
“Lật!”
Đây không còn là cuộc trả thù của một cá nhân nữa, mà là của hai bang phái lớn; càng về sau, nó từng bước trở thành cuộc chiến một mất một còn giữa hai thế lực xã hội đen ở hai thành phố.
Ngày hôm sau, giới xã hội đen ở Giang Hải nhanh chóng truyền tin cho nhau, ai nấy đều chờ xem La Cửu gần như đã rửa tay gác kiếm sẽ máu tẩy giang hồ lần nữa như thế nào.
Năm đó La Cửu giết người, từng bị bắt ngồi tù, bây giờ lại bị người khác giẫm lên đầu giương oai như vậy, La Cửu là ai chứ, hắn có thể nhịn được sao?? Mấy năm nay La Cửu yên tĩnh hơn nhiều, chỉ âm thầm làm ăn kiếm tiền, mấy năm trước La Cửu dẫn tay đấm hàng đầu của mình đi giao đấu, có lần nào mà không gây náo loạn, không gây án mạng? Thậm chí đến tận bây giờ, đám côn đồ ở Giang Hải vẫn còn sợ hãi khi nhắc đến những chiến dịch máu chảy thành sông kinh điển năm đó, đôi lúc kể lại một vài tình tiết, có người còn nhịn không được nhắm mắt lại, giống như không dám nhìn vào thảm trạng năm đó vậy.
Sau khi bước vào thập niên 90, phương thức quyết đấu giữa các băng đảng xã hội đen đã có sự thay đổi, những cuộc ẩu đả xô xát trên đường phố dần dần ít đi, nếu thật sự muốn xử lý kẻ nào đó, bọn họ sẽ tìm vài người đi giết hoặc đánh người đó tàn phế, chứ không trực tiếp lộ diện nữa. Tất cả đều bận rộn vì tiền, bù đầu đi kiếm tiền. Thế nên sau khi bước vào 2000, những trận chiến quy mô lớn càng ngày càng ít. Đám đại ca xã hội đen như La Cửu là những người đang trong thời kỳ chuyển giao, vốn là lúc nên tránh xa máu tanh, nhưng chỉ trong vỏn vẹn hai buổi tối, La Cửu đã không còn cách nào rút chân khỏi giang hồ nữa.
Đám người nhắm vào La Cửu đến từ Tỉnh Thành, là thuộc hạ của đại ca băng đảng lớn nhất Tỉnh Thành, Kiều Tân.
Gã Kiều Tân này tự đặt cho mình một biệt danh: Kiều Đại. Biệt danh của gã lấy từ cái tên mà lúc ấy không người Trung Quốc nào không biết: Kiều Tứ.
Ở thập niên 80-90, đa số người Trung Quốc đều biết đến Kiều Tứ gia vùng Đông Bắc. Thậm chí đến tận bây giờ, vị lão đại xã hội đen khiến cho cả nước khiếp sợ này vẫn còn là truyền kỳ trong giới xã hội đen ở Trung Quốc. Từ giữa đến cuối thập niên 80, tập đoàn Kiều Tứ ở Hắc Long Giang Cáp Nhĩ Tân đùa cợt chính phủ trong lòng bàn tay, dư đảng của Kiều Tứ có chân trong mạng lưới xã hội đen trải rộng khắp cả nước, mãi đến thế kỷ 21, đồng bọn của Kiều Tứ vẫn không ngừng sa lưới. Từ thời dựng nước đến nay, Kiều Tứ là một trong số ít những đại ca xã hội đen mà Nội các chính phủ phải tự mình hạ lệnh truy nã, cảnh sát ở Đông Bắc không thể làm gì được gã, cuối cùng buộc Nguyên thủ quốc gia ở Bắc Kinh phải đích thân điều động lực lượng không quân vũ trang đến mới bắt được.
Kiều Tứ được tương truyền như một nhân vật thần thánh trong giới xã hội đen, là thần tượng của các đại ca băng nhóm khắp cả nước lúc bấy giờ. Nhưng gã Kiều Tân này lại tự xưng là Kiều Đại, ý nói gã còn đáng gờm hơn Kiều Tứ, có thể thấy gã ngông cuồng đến mức nào.
Đương nhiên, Kiều Tân không thể so sánh với Kiều Tứ, nhưng gã cũng là bá chủ một phương ở Tỉnh Thành, lúc ấy việc làm ăn chủ yếu của gã còn có hơi hướm đi trước thời đại: Mày trả tiền, tao chém người, giống như “chém thuê” ở thời nay.
Tên côn đồ bị Nhị Hắc trừng trị ở Lữ Thành ghi hận trong lòng, gã nuốt không trôi cục tức này, nhưng gã biết mình không đủ thực lực đối đầu với La Cửu, vậy nên mới chi một số tiền lớn tìm đến Kiều Tân.
Lúc đầu Kiều Tân cũng do dự. Gã rất có đầu óc làm ăn, giỏi về tính toán, nếu cương quyết đối đầu với kẻ khó nhằn như La Cửu, nhất định sẽ lưỡng bại câu thương (hai bên đều bị tổn thương). Nhưng tên côn đồ kia quá quyết tâm báo thù, đưa ra cái giá trên trời, trong giới xã hội đen ở Trung Quốc lúc bấy giờ, chẳng mấy ai có thể chống lại sự cám dỗ của cái giá ngất ngưởng đó.
Đồng tiền đã quyết định trận mưa máu gió tanh này, ắt phải dùng mạng người để chấm dứt.