Trời đã nổi gió rồi!
Có lẽ sau mấy năm nắng đến ruộng khô cỏ cháy thì đêm nay trời sẽ cho mưa xuống Dinh Bình Hòa này chăng?
Từng đợt gió không hẹn mà kéo tới ầm ào làm ngọn cây chỗ Nguyễn đại nhân đứng cứ hết xô ngang rồi lại xô ngửa. Khiến Nguyễn đại nhân muốn không bị rơi xuống thì chỉ còn cách ôm chặt lấy cành cây lớn trước mặt.
Có điều Nguyễn đại nhân không phải là người duy nhất rơi vào tình huống oái ăm đó. Bởi ở cành cây bên phải Nguyễn đại nhân là lão Duyệt và bên trái là anh Đen.
Bị gió quật tới quật lui đến bận mặt xanh mày xám, anh Đen tay vẫn ôm chặt cành cây, nhưng miệng lại thều thào cầu xin Nguyễn đại nhân.
- Đại nhân ơi! Mình đã ở trên này nửa ngày rồi đó đại nhân. Giờ đã có thể xuống được chưa ạ? Con mắc ói quá đại nhân ơi!
- Bây mắc ói lẽ nào đại nhân không mắc ói à?
Câu mắng ngang của lão Duyệt làm anh Đen không kiềm được mà quét mắt nhìn về phía Nguyễn đại nhân. Nhờ vào chút ánh sáng cuối cùng của những bận ráng chiều, anh Đen đúng đã thấy được gương mặt xanh xám của ông chủ mình.
Nhưng cũng đúng rồi trai tráng trẻ khỏe như anh Đen còn bị gió lay cho đến chóng mặt thì Nguyễn đại nhân đã có tuổi làm sao mà tránh được.
Suy nghĩ chạy ngang qua đầu làm anh Đen hạ quyết tâm ngậm miệng và cố thực hiện tiếp lời dặn dò của ông mình: Ôm chặt cành cây và quan sát nhất cử nhất động của cậu Hai Lịch. Nhưng từng lúc trèo lên cây tới giờ anh Đen đâu có thấy cậu Hai Lịch làm gì mờ ám đâu chứ.
Lòng ôm thắc mắc thì miệng ngậm sao cho đặng. Nghiêng qua nghiêng lại mấy hồi, thậm chí là cố tình phân tán tư tưởng bằng cách lấy tay xua xua mấy con kiến đang bò ở cành cây bên cạnh.
Nhưng tất cả việc đó hình như không có tác dụng mấy bởi rốt cuộc anh chàng tên Đen đó vẫn quyết định mở miệng hỏi:
- Mà chung kết là có chuyện gì vậy ạ? Khi tối thì nhà nháo nhào lên vì nghi có trộm, sáng ra thì sau bếp lại có dấu chân cọp. Với chuyện như vậy thì con nghĩ đại nhân phải đi thưa quan chứ, sao lại đu lên cây như thế này ạ?
Câu hỏi của anh Đen hình như cũng đã đúng với suy nghĩ của lão Duyệt, nên thay vì mắng ngang, lão Duyệt lại giữ im lặng, có ý chờ đợi câu trả lời từ Nguyễn đại nhân. Nhưng kết cục đem lại chẳng hề được như lão Duyệt hay anh Đen mong đợi.
Bởi Nguyễn đại nhân vẫn không để ý tới câu hỏi kia. Và thậm chí là sau câu hỏi đó, người đàn ông ấy lại càng tập trung cao độ hơn về phía cánh cửa buồng của Hai Lịch.
- Đại nhân à!
Cũng hướng mắt nhìn về phía đó nhưng mãi cánh cửa kia vẫn không có động tĩnh, nên lão Duyệt đã không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
- Đại nhân à, Duyệt tôi thật không hiểu đại nhân muốn gì nữa. Bởi đợi ở đây cả ngày trời mà cậu Hai có ra khỏi buồng đâu ạ!
- Có chứ! Là lúc bà vú Dao tới trước cửa buồng của cậu đó lão Duyệt. Con thấy lúc đó không chỉ cậu Hai mà cả bà Hai cũng đã bước ra mắng mỏ bà vú ghê lắm. Nhưng mà kì ghê đó nha. Chỉ là đứng trước cửa buồng thôi mà có cái gì đâu. Sao lại chửi bới bà vú kinh khủng vậy.
- Vì bọn họ không muốn người khác nghe được câu chuyện của mình.
Lời của Nguyễn đại nhân vừa được nói ra đã lập tức làm anh Đen và lão Duyệt trợn tròn mắt. Nhưng khi lão Duyệt định hỏi thêm điều gì đó thì Nguyễn đại nhân đã lảng sang chuyện khác. Người đàn ông đó đã chỉ xuống mấy con người đang đi trên con đường gần đó mà kêu lên.
- Phải bà Ba và Bá Thông không? Rốt cuộc thì họ cũng về rồi! Mau xuống đi! Còn phải đón tiếp vị khách quý của thằng Phong nữa. Nếu không nhìn thấy bà Ba thì ta đã quên khuấy mất chuyện đó. Nhưng mà chỉ là dọn cỏ thôi. Lại có cả thằng Thông giúp, tại sao tới giờ này họ mới về nhà chứ?
Trên con đường gần đó, tỷ Nhân vì mất nhiều máu nên những bước chân của tỷ ấy thật sự chậm. Nhưng dù có là chậm.. rất chậm thì cả khuôn mặt và môi của người con gái ấy giờ đã chuyển sang màu xám tro không chút sức sống.
- Ta đã bảo rồi! Bây cứ để thằng Thông nó cõng về. Vậy mà cứ nhất quyết không chịu. Đó! Bây coi vì bây mà mọi người giờ mới về được tới nhà đó. Rồi còn mặt mày bây nữa..
Nói đến đây bà Ba Miên, vì không kiềm được sự tức giận của mình mà buông ra một tiếng thở dài ảo não. Bên kia tỷ Nhân bị bà Ba mắng thì cúi gầm mặt. Đứa con gái câm đó hình như cũng biết lỗi của mình, nên theo mỗi tiếng chửi của bà Ba Miên thì cái đầu của tỷ Nhân càng cúi thấp hơn.