- Nếu như lời của Trịnh đại nhân và cậu Thông đây thì kẻ nuôi dưỡng và sai khiến con cọp tinh kia đang có mặt ở Nguyễn gia trang. Vậy có phải con quái vật kia cũng đang ở đây?
Câu hỏi của Diệp Thảo khiến cả Lê Bá Thông và Trịnh Thừa đều phải dừng bước. Trịnh Thừa lúc này không giấu được sự kinh ngạc mà nhìn Diệp Thảo bằng ánh mắt thán phục.
- Không ngờ một nữ nhi chỉ suốt ngày ru rú ở xó bếp như Diệp Thảo cô mà có thể đưa ra được suy đoán khá đến vậy.
Là đang khen hay đang chê? Rõ ràng là khen, nhưng Diệp Thảo lại nghe như đang chê.. chê bản thân Diệp Thảo đã làm cái việc quá phận của một nhi nữ và cả của một người nấu ăn.
Lý trí trở lại làm Diệp Thảo nhận ra bàn tay đặt sai chỗ của mình. Mắt thấy vẻ hồ hởi ban đầu của Diệp Thảo không còn. Và bàn tay nhỏ nhắn nọ cũng đã rời khỏi ống tay áo của mình, Lê Bá Thông khẽ giương cao khóe môi.
- Trịnh đại quan chắc không biết là cô nương Diệp Thảo đây có đọc sách Thánh Hiền. Tài năng cũng không kém cạnh đấng nam nhi chúng ta là mấy đâu. Mà trở lại chuyện chính đi. Bá Thông tôi biết là từ lúc xảy ra vụ bà Hai bị giết thì Trịnh đại quan ngoài việc bảo vệ cho Nguyễn gia trang, thì cũng đã sai lính đi lùng sục để tìm kiếm tung tích của con cọp tinh kia ở khu rừng gần đây. Đã có kết quả gì chưa?
Cái lắc đầu của Trịnh Thừa làm Lê Bá Thông lập tức nhăn mặt khó hiểu. Chàng nói:
- Không thể nào. Trời mưa mặt đất ẩm ướt và mềm nhũn. Một con vật to lớn như vậy sao có thể không để lại dấu chân.
- Đúng vậy! Ở hiện trường vụ của Hai Lịch chúng ta cũng không tìm thấy dấu chân đi ra khỏi khu vực gây án đó thôi. Thật nghĩ kiểu nào cũng không ra được. Bởi nếu con quái vật đó sau khi giết người xong đã xuống sông để rửa trôi đi vết máu, thì không lẽ nó đã chết chìm dưới sông rồi. Vì..
Vì ở cả hai bên bờ sông, dù lính tuần đã lùng sục rất kĩ, nhưng vẫn không tìm thấy chút dấu vết gì của con cọp đó. Trong khi quanh thi thể của cậu Hai Nguyễn gia thì lại có cả hàng chục dấu chân nhiễm máu của nó.
Những dấu chân đều nhau và cùng hướng về một phía như thể con cọp ấy sau khi giết chết được cậu Hai thì nó đã đi xung quanh xác chết để kiểm tra. Và cũng là cố tình để lại dấu chân.
Cố tình.. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng làm Diệp Thảo không tự chủ được mà vội đem hai cánh tay ôm chặt bờ vai của chính mình. Tình cảnh lúc gã lính tuần phát hiện ra thi thể của cậu Hai Lịch, Diệp Thảo còn nhớ rất rõ. Một thân người đẫm máu nằm dưới gốc dầu cổ thụ. Và xung quanh đó lại có thêm mấy chục dấu chân cọp đẫm máu.
Sợ hãi đến cứng người, Lê Bá Thông sau khi khôi phục được thần trí thì kêu gọi mọi người hãy cảnh giác. Vì rất có thể thứ quái vật kia vẫn còn ẩn nấp ở đâu đó, để phòng khi con người ta sơ hở mà ra tay giết người.
Và một bận im lặng đến căng thẳng nữa lại tiếp diễn. Ai nấy đều cố mở to mắt, vểnh đôi tai của mình thật cao để nghe ngóng quan sát.
Có lẽ nhờ thế mà Lê Bá Thông đã nhìn thấy được những vết máu trên thân cây dầu. Lúc đầu cả Lê Bá Thông lẫn Diệp Thảo đều nghĩ con vật nọ đang ở trên tán cây đó. Nhưng không phải như thế. Đó không phải là những dấu vết do con cọp tinh gây ra..
Không, phải nói là trực tiếp gây ra. Bởi không phải nó thì là ai nữa. Ai đã xô cậu Hai Lịch vào gốc cây đến nỗi đầu toạc máu.
Rồi sau đó là những cái tát.. cái cào đến nỗi gã đàn ông đó phải mất mạng vì mất quá nhiều máu. Có điều như thế vẫn chưa đủ.. chưa thỏa cơn căm giận của thứ quái vật đó nên nó đã tiếp tục lao tới tấn công cậu Ba Phong..
Con cọp tinh đã tấn công cậu Ba Phong sao? Thắc mắc của Diệp Thảo chưa kịp được giải đáp thì đã bị nàng ấy gác sang một bên.
Đúng vậy, đã tới chỗ tường bao có dấu vết của sự leo trèo. Từng mảng loan của nước và vết trầy trụa mà Diệp Thảo đoán là giày cỏ ma sát với bề mặt tường tạo nên.
- Khoảng cách giữa dấu chân với mặt đất là hai thước*. Hai thước..
Một biểu tình vẻ không thể tin nổi lập tức xuất hiện trên mặt của Trịnh Thừa. Và bên kia, Lê Bá Thông cũng không khá hơn. Chàng ta cũng ngắm nghía dấu chân thật lâu rồi cũng thử nhấc chân hết cỡ xem bản thân có làm được như thế không.
Nhưng có vẻ đó là điều bất khả thi, khi mà trên bờ tường chỉ có duy nhất một cái dấu chân kia. Vò đầu bứt tai, Trịnh Thừa lần này đã thực sự phát điên.
- Khốn kiếp! Thế này là thế quái nào vậy? Cứ tưởng sẽ có thêm manh mối. Ai ngờ..
- Nhưng tôi có thắc mắc. Trịnh đại quan cử nhiều lính tuần canh gác ở Nguyễn gia trang vậy mà họ không có nghe hay nhìn thấy gì sao?
- Nhiều là nhiều thế nào? Trong khi mục tiêu mà ta cùng mấy lính tuần đó phải bảo vệ là Nguyễn đại nhân và thân thích của ngài ấy. Thế mà.. Khốn kiếp! Nếu như mấy người họ Nguyễn biết điều một chút thì mọi chuyện đâu có đến nước này.
Tiếng chửi đổng của Trịnh Thừa lập tức làm Lê Bá Thông cau mày. Cái cau mày của sự không hài lòng. Nhưng biết phản ứng lại thế nào khi bên kia là quan huyện với áo quan mũ mão chỉnh tề, còn chàng chỉ là một gã dân đen đang làm công ăn lương cho Nguyễn gia.
Thở hắt ra một tiếng, rồi đưa mắt nhìn quanh để cố dằn cơn giận của bản thân xuống.
Và cơn giận của Lê Bá Thông được dằn xuống thật. Dằn xuống và thậm chí là tan biến hoàn toàn khi ánh mắt của chàng va phải khuôn miệng đang mở to của ai đó.
Há miệng to như thế để làm gì chớ? Không phải là đang thèm xoài đó chớ? Vừa nghĩ Lê Bá Thôngvừa đưa mắt nhìn tán xoài rậm rạp phía trước mặt. Lúc mới tới ở gia trang, Bá Thông chàng có nghe bà Ba nói, cây xoài này đã có từ cái hồi mới dựng gia trang.
Lúc ấy nó bé lắm, chỉ là một cây con cao tầm thắt lưng của chàng. Nhưng giờ nó đã là một cây đại thụ khi chỉ một cành của nó thôi đã to ngang ngửa bắp chân của Bá Thông chàng. Và.. và quan trọng là nó đang đứng cách bờ tường một khoảng không quá xa.
- Là.. là như vậy sao?
Lê Bá Thông cố ghìm sự kinh ngạc của mình xuống để hỏi Diệp Thảo.
- Đó là cái mà Diệp Thảo đang nghĩ, đúng không? Cái cây xoài đó..
Nhìn đôi mày đang cau chặt của ai kia, Diệp Thảo cũng nương theo tay chỉ của Lê Bá Thông mà nhìn cành xoài đang chìa ra khỏi bờ tường của gia trang. Ừ, đó là thứ Diệp Thảo nàng đang nhìn và điều nàng đang nghĩ là.. là..
Diệp Thảo thật sự rất.. rất muốn nói cho Lê Bá Thông biết những gì nàng đang nghĩ. Nhưng câu chữ đã sắp vuột ra khỏi miệng đã lại bị chính chủ nuốt vội trở lại khi từ đằng xa vang lên tiếng "báo" của một gã lính tuần.
Thì ra là Huỳnh tiểu thơ Huỳnh Thanh Vân đã tỉnh. Còn về phần Diệp Thảo thì Phan gia mới buổi sớm đã ghé thăm gia trang, có lẽ là vì muốn thắp nén nhang cho bà Hai nhưng cũng có lẽ là vì nghe cậu Hai của Nguyễn gia gặp nạn.
Nắng ở bận giờ Thìn vẫn chưa có gay gắt đến độ người ta phải đổ mồ hôi hột, nhưng rõ là nó vẫn làm người ta bồn chồn, khó chịu. Bởi nếu không phải như vậy thì tại làm sao mà Phan gia cứ đi qua đi lại, và mắt thì cứ ngó dọc nhìn ngang.
- Trà như thế là được rồi!
Nguyễn đại nhận nói bằng giọng lạnh lùng.
- Con Thảo coi lui xuống lo cho bà Ba và cậu Ba đi. Phan gia sau khi thắp nén nhang cho bà Hai thì sẽ rời đi thôi.
- Rời đi sao? Tôi có nói thế sao thưa đại nhân.
Đứng phắt dậy và đáp lại câu nói mang hàm ý đuổi khách của Nguyễn đại nhân bằng một giọng lạnh lùng không kém, họ Phan đã thực sự dọa sợ Diệp Thảo. Cô gái trẻ đã lùi vội vào một góc của gian nhà. Trong khi Nguyễn đại nhân thì lại lao tới mà túm lấy cổ áo của họ Phan mà giật mạnh.
- Bây không muốn rời đi sao? Vậy bây muốn gì? Muốn vào bên trong để xem con trai của ta đã chết chưa phải không? Phan Vũ Anh, bây đợi đó! Chỉ cần ta nắm được bằng chứng thì bây sẽ phải chết dưới lưỡi đao của quan huyện xứ Quán Trà này.
- Tôi không có làm. Tôi sẽ không bao giờ làm ra cái chuyện đó.
- Ai sẽ tin bây khi chính bây đã làm ra cái chuyện kia.
Một tràng cười chua chát vang lên.
- Một đứa trẻ chỉ mới hơn bảy tuổi và người mẹ của nó.. Rồi còn..
- Không.. tôi..
Câu nói của Nguyễn đại nhân như luồng điện chạy ngang người khiến họ Phan rụt chân, rồi chạy nhanh ra ngoài trong sự kinh ngạc của mấy gã lính tuần và cả Diệp Thảo nữa.
Mọi người im lặng nhìn theo bóng lưng vội vàng của họ Phan, cho đến khi nó khuất hẳn sau cánh cổng ngõ, thì Nguyễn đại nhân lại đột nhiên đấm mạnh xuống bàn trà trước mặt mà gào lên.
- Khốn nạn! Khốn nạn! Phan Vũ Anh, bây là tên khốn nạn. Và cả bây nữa Nguyễn Văn Bình, bây cũng là tên khốn nạn.
Tiếng gào thét kèm theo đó là thanh âm nấc nghẹn của gã đàn ông từng là quan Khâm sai, khiến mấy tên lính tuần và đội trưởng Thành phải ngơ ngác nhìn nhau.
Họ là tốp lính được Trịnh Thừa Trịnh đại nhân phân phó ở lại Nguyễn gia trang. Thứ nhất là để bảo vệ Nguyễn đại nhân và người thân. Còn thứ hai là lục soát Nguyễn gia trang lần nữa để tìm cho ra vật kia. Cái vật mà cả Lê Bá Thông và Diệp Thảo đều nghĩ tới khi vô tình nhìn thấy vết trầy trên vỏ của cành xoài chìa ra khỏi bờ tường.
- Tìm thấy gì không?
Đội trưởng Thành hỏi tên lính tuần đang đi từ sau gia trang tới. Và câu trả lời là một cái lắc đầu ảo não.
- Bẩm đội trưởng là không có gì cả. Nhưng thuộc hạ không hiểu. Tại sao phải tìm sợi dây có móc? Không lẽ Trịnh đại nhân nghĩ hung thủ giết chết cậu Hai Nguyễn gia đã đu dây qua chỗ cây xoài rồi vào gia trang sao? Mà không, không thể gọi là hung thủ được mà phải gọi là kẻ nuôi dưỡng con cọp tinh. Nghe mà thấy nó hoang đường kiểu gì ấy.
Tên lính tuần dừng lại để trề cái môi thâm xì của hắn ra một bận, rồi mới tiếp.
- Nuôi dưỡng cái khỉ khô ấy. Ai mà có thể nuôi dưỡng cái thứ quái vật ấy chứ? Vì đội trưởng Thành nhớ không? Đến cả việc trông thấy nó có hình dạng thế nào chúng ta còn không thấy nữa mà.
- Đó là đệ và Thành tôi không thấy chứ Nguyễn đại nhân, rồi Phan gia và cả cậu Hai Lịch đều nhìn thấy nó đó thôi. Tôi còn nhớ là cậu Hai với Phan gia đã thấy nó trước. Thấy trong một lần cả hai đi chén chú chén anh về, rồi khi đó cậu Hai còn bị nó cào cho rách một bên vai áo mà. Và cũng nhờ hai người họ đã từng giáp mặt với con thú đó mà còn sống nên đã cho Nguyễn đại nhân những miêu tả chính xác và kỹ lưỡng về cái thứ quái vật đó, nên đại nhân sau này mới lập bẫy để được giáp mặt con cọp tinh đó. Rồi về sau là hạ bệ nó đó.
- Miêu tả chính xác và kỹ lưỡng là miêu tả cái gì?
Câu hỏi của tên lính tuần làm đội trưởng Thành phải ngẩn người mất một lát, rồi mới có thể trả lời. Đội trưởng Thành nói:
- Ờ thì con thú đó có ba chân thôi. Đôi mắt thì đỏ lựng. Mà đặc biệt là nó rất thích ăn thịt gà trống. Vì thế nên khi bị nó truy đuổi cậu Hai đã vứt một con gà trống sống cho nó. Nhờ thế mà đã thoát nạn. Rồi về sau thì đại nhân cũng đã lấy gà trống làm mồi để nhử cái thứ ấy đó.
- Thật vậy sao? Nếu vậy thì nó phải tập kích và rình mò ở những chuồng gà của dân chứ. Đằng này nó lại đi rình rập và giết hại các thương buôn là sao?
- Ờ thì..
Đội trưởng Thành gãi gãi phần tóc ở sau gáy, nơi không được che chắn bởi mũ mão. Có lẽ câu hỏi của tên lính tuần đã làm khó đội trưởng Thành, nên gã đàn ông đó phải ngập ngừng một lúc thật lâu để suy nghĩ.
- Thì có thể là vì con cọp đó không tìm được gà trống nên mới tức giận rồi thì làm càn. Mà chuyện năm bấy, bây có biết mà. Sao lúc ấy không hỏi luôn đi. Tự dưng giờ lại đặt câu hỏi này nọ.
*1 thước = 40cm
(Hết chương 35)