- Số vết cào trên cơ thể cậu Hai nhiều hơn bà Hai? Diệp Thảo, bây đang nói gì thế? Không lẽ..
Không lẽ.. cái gì? Câu nói bị ngắt nửa chừng và những chữ mà Lê Bá Thông nói đã được giữ lại trong miệng. Nhưng không phải vì thế mà Diệp Thảo không đoán được Lê Bá Thông muốn nói gì. Bàn chân lùi vội ra phía sau một bước khi mắt của cô gái trẻ trạm phải ánh nhìn như có lửa của đối phương.
- Không phải như cậu Thông nghĩ đâu. Tôi.. tôi không có làm cái chuyện đó.
Lời vừa nói ra, Diệp Thảo đã lập tức nhìn thấy cái cau mày của Lê Bá Thông. Lẽ thường với ai đó khi thấy chủ tử của mình tức giận thì sẽ sợ hãi thêm cả trăm lần.
Nhưng với Diệp Thảo thì không. Đồng ý là nàng mang thân phận nữ nhi và hiện còn là người làm của Nguyễn gia, nhưng Diệp Thảo nàng thì khác.
Nàng khác thiên hạ, khác những cô nương khác vì từ bé nàng đã được cha dạy chữ cho, được cha khuyến khích nàng đọc sách nên cách đối nhân xử thế, hay những lần ứng biến của các bậc anh hào từ cổ chí kim nàng đều thuộc làu. Và vì thế mà
Diệp Thảo hiểu trong lúc này nếu bản thân càng tỏ ra sợ hãi thì chẳng khác nào là lời thừa nhận mình đã làm cái việc kia. Trong khi bản thân nàng vô tội.
- Dạ, thưa cậu Thông. Có phải cậu đã suy nghĩ phiến diện quá không? Bởi cậu nghĩ xem để nhận biết nạn nhân bị thương nhiều hay ít, thì ngoài nạn nhân và hung thủ ra, không phải còn có lang y nữa sao. Nhắc lại mấy chuyện này thì thấy bản thân hơi tự mãn. Nhưng cậu Thông à, nếu Thảo tôi nhớ không lầm thì chính tôi đã nói cho cậu biết chuyện Thanh Vân tiểu thơ bị hạ mê dược.
Câu nói vừa dứt thì khuôn mặt của ai đó đã nhanh chóng đỏ ửng. Có điều sự thay đổi ấy Diệp Thảo nàng không có lưu tâm, bởi lúc này tâm trí của cô gái trẻ đang bận nhớ về đêm hôm nọ.
Cái đêm mà bản thân nàng vừa đặt lưng xuống cái nệm rơm thì đã ngủ ngay được. Một giấc ngủ không mộng mị đến bận sáng ra nàng phải có người đánh thức mới dậy nổi.
Vốn nghĩ đó là chuyện thường khi bản thân Diệp Thảo nàng cả ngày hôm ấy phải làm việc cật lực. Nhưng vào lúc này khi đứng đây nhớ là mùi hương ngòn ngọt và thơm dịu phát ra từ cái khăn tay của cậu Ba mà Thanh Vân cầm thì..
Đôi bàn tay đang buông thõng của Diệp Thảo bất giác nắm chặt. Cô gái này đang tức giận cái gì chăng? Là tức giận Lê Bá Thông chàng chuyện đã vu cho nàng ấy chuyện chủ mưu trong cái chết của Hai Lịch, và cả chuyện làm cậu Ba Phong bị thương?
Suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu thì bàn chân của Lê Bá Thông đã vội vàng lùi ra sau một bước. Thật sự Bá Thông chàng không muốn bị ai đó đánh.
Nhưng những suy đoán của Lê Bá Thông đã hoàn toàn trật lất khi Diệp Thảo không hề muốn động tay động chân với chàng ta. Mà nàng chỉ khẽ cúi thấp đầu mà xin phép đối phương:
- Dạ thưa cậu Thông, nếu không còn việc gì nữa thì xin cho phép Diệp Thảo về nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi.. chắc chắn rồi vì Diệp Thảo nàng cần về lại kho củi để kiểm tra thứ đã làm nàng say ngủ tối qua. Đôi chân mày không còn cau chặt và bàn tay cũng đã được buông thõng, nhưng tại sao Lê Bá Thông lại nhìn thấy sự vội vàng trong mỗi bước chân của cô gái trẻ kia.
Vội vàng hòng đi nghỉ sớm sao? Và câu hỏi của Lê Bá Thông rốt cuộc cũng đã được trả lời thỏa đáng. Ờ, rõ ràng là cô nương ta muốn đi nghỉ thật bởi chỗ nàng ấy bước vào là kho củi kia.
Một tiếng thở dài bị Lê Bá Thông không tự chủ được mà buông ra. Cứ nghĩ là một cô gái có đầu óc hơn người nhưng có lẽ là Bá Thông chàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Bên này sau khi đặt chân vào bên trong khuôn cửa của kho củi, Diệp Thảo đã lập tức khựng người. Không có một ai. Và chăn đơn nệm rơm của ba người, bao gồm tỷ Nhân, con Lành và cả Diệp Thảo. Tất thảy đều được xếp vào một góc gọn gàng. Vài đoạn hội thoại được tua lại trong đầu làm Diệp Thảo phải buột miệng nói:
- Quên mất! Tỷ Nhân bị trúng gió đang nằm nghỉ ở buồng của cậu Lũy. Còn con Lành thì..
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Diệp Thảo không nói nữa mà đi nhanh tới chỗ để chăn và nệm của mình. Không còn rõ ràng như tối qua nữa. Nhưng đúng là tối qua Diệp Thảo cũng đã bị hạ mê dược. Có điều là tại sao lại là nàng? Nàng đã làm gì để bị hạ mê dược?
Câu hỏi vừa mới xuất hiện trong đầu đã lập tức bị Diệp Thảo gác sang một bên. Những tiếng bước chân dồn dập và sau đó là những thanh âm lao xao ồn ào của người nói làm Diệp Thảo phải đứng phắt dậy.
- Bẩm đại nhân! Ở tường bao phía sau gia trang hiện có vết dẫm của giày cỏ.
Lời nói của tên lính tuần làm gương mặt đang xám xịt của Trịnh Thừa lập tức sáng bừng. Gã quan huyện vội vàng ra lệnh:
- Mau dẫn ta đến đó!
Đôi mày vừa mới giãn ra được đôi chút của Diệp Thảo lại bất ngờ cau chặt trở lại. Nàng trong phút chốc lại quên mất thân phận của mình mà vội vàng kéo ống tay áo của Lê Bá Thông hỏi dồn:
- Đã có chuyện gì vậy? Vết dẫm trên tường bao là thế nào?
- Là đã có kẻ leo rào vào trong Nguyễn gia trang này.
- Và đó rất có thể là kẻ đã nuôi dưỡng con cọp tinh đó, rồi sai khiến nó giết người.
(Hết chương 34)