Ai vậy ở đây chính là bà Ba Miên của Nguyễn gia. Người đàn bà có vóc người thanh mảnh và khuôn mặt xinh đẹp, kiêu sa chầm chậm bước đến trước khoảnh đất của quán nước.
Vừa nhác thấy bà Ba, bà Lam đã vội vàng bước ra chào hỏi:
- Dạ, chào bà Ba! Thật quý hóa quá! Mời bà ngồi! Bà dùng trà sen hay trà lài ạ? Quán nhỏ nên chỉ phục vụ được hai loại trà đó. Nhưng tôi lại có bán thêm ít bánh ngọt. Là bánh in nhân đậu xanh hương dứa mà chồng tôi rất tâm đắc.
Xua tay để đối phương không tiếp tục liếng thoắng, bà Ba cất giọng chê trách:
- Bà Lam à, tới lúc nào bà mới thôi bỏ cái tật nói nhiều đi. Đã bảo bao lần rồi! Ta đến đây là chỉ muốn mượn bà một chỗ ngồi. Chứ đồ ăn thức uống thì của bà nấu sao bằng của Nguyễn gia tôi được.
Nói đoạn bà Ba Miên đó phẩy tay ra hiệu cho đứa hầu gái. Đứa hầu gái xinh xẻo, vóc dáng gầy rộc thấy chủ nhân ra hiệu thì vội vàng bước tới gần. Nó thoăn thoắt đặt cái giỏ mây lên bàn, rồi từ trong đó lấy ra những đĩa bánh ngọt đủ màu sắc và cả một ấm trà hương lài thơm ngát.
Xong đâu đó, con bé thu giỏ mây rồi nhanh nhẹn lùi về phía sau trong sự hài lòng của bà Ba Nguyễn gia. Hất mạnh lên để hướng ánh mắt có phần khinh miệt về phía bà Lam, bà Ba Miên nói:
- Thấy sao? Có phải hơn hẳn mấy cái bánh quê mùa của nhà bà Lam không bà Lam?
Từ nãy giờ vẫn tròn mắt nhìn từng đĩa bánh xinh xắn được bày ra bàn, bà Lam đã hơi giật mình khi nghe bà Ba Nguyễn gia gọi tên mình. Mất mấy giây để hồi phục thần trí, người đàn bà tội nghiệp đó vội vàng cúi đầu như đang nhận lỗi.
- Dạ thưa bà Ba, tôi đây thật đầu óc ngu dại. Có mấy chuyện mà không nhớ nổi, là mượn chỗ ngồi, không dùng gì cả. Vâng, vâng ạ! Bà Ba cứ thong thả thưởng đồ. Tôi.. tôi xin phép ạ.
Ngập ngừng, lắp bắp bà Lam đang run rẩy.. run rẩy trước cái sự giàu có, xa hoa của bà Ba Nguyễn gia. Đúng thôi! Đường đường là vợ của Khâm sai đại nhân, dù là đã từng thôi nhưng những gì mà bà Ba hiện đang được hưởng thụ cũng đủ khiến cho thứ cù bơ cù bất như bà Lam phải nể phục và kính sợ.
Bên này bà Ba của Nguyễn gia hình như cũng nhận ra sự quá đáng của mình. Bà liếc nhìn người mình vừa buông lời khinh miệt rồi nhìn cả mấy con người đang đứng ở trong quá. Họ vì sự xuất hiện của bà, vì những lời nói không mấy lọt tai của bà mà trở nên khép nép, cúi mình.
- Con Nhân đâu?
Bà Ba Nguyễn gia quát to như vậy. Nhưng đứa hầu gái của bà mặc nhiên không lên tiếng, mà chỉ vội vàng đi tới trước cái bàn mà bà Ba đang ngồi rồi cúi thấp đầu.
Bên kia bà Ba Miên hình như đã quen với cái kiểu không trả lời đó của đứa hầu gái, nên bà không một lời la mắng. Người đàn bà đó lấy túi tiền đang dắt ở thắt lưng rồi móc trong đấy ra một đồng tiền.
- Đưa cho bà chủ đi! Nếu bà ấy không nhận thì bây sẽ bị ăn đòn đó. Rồi mấy người nữa, ngồi đi chứ? Tôi cũng chỉ là khách như mấy người thôi.
Một lối hành xử khiến đối phương vừa kinh sợ, vừa nể phục. Khẽ nom theo những bước chân thoăn thoắt nhẹ nhàng của người hầu gái tên Nhân, Diệp Thảo thấy được nét mặt có phần khó xử của bà Lam. Phải chi người đưa tiền là bà Ba Miên thì chắc chắn bà Lam sẽ lập tức từ chối.
Nhưng người trực tiếp đưa tiền cho bà lại đứa người hầu gái với lời đe là sẽ bị ăn đòn, nếu tiền bị trả lại. Nhìn bà Lam cất tiền vào túi áo, đứa hầu gái tên Nhân quay ra để trở về vị trí khi nãy.
Lúc này Diệp Thảo mới có thời gian để ngắm nghía cô gái trẻ, màDiệp Thảo mặc định bản thân sau này sẽ chạm mặt hằng ngày. Thậm chí là sẽ có lúc phải nhờ vả.
Nhưng thời gian ngắm nghía của Diệp Thảo chưa tròn một khắc thì bả vai đã bị ai đó kéo giật lại một cách thô bạo. Là Huỳnh tiểu thơ, cô ta đã rời chỗ ngồi của mình và đang cùng Trần tiểu thơ tiến lại chào hỏi bà Ba.
- Cháu là Trần Ngọc Diễm Kiều, con gái của quan Đốc Trần Ngọc Mạnh. Bấy lâu cháu có nghe cha kể về bà Ba Nguyễn gia, là người đức hạnh với nhan sắc thuở son rỗi rất đỗi xinh đẹp dịu dàng. Nay được gặp thật đúng như lời kể.
Một thoáng ngỡ ngàng hiện lên trên đáy mắt của bà Ba. Nhưng với tài ứng biến của mình, người đàn bà ấy đã lập tức khôi phục được vẻ đoan trang vốn có. Bà hướng ánh mắt xã giao về phía cô gái trẻ nở một nụ cười tươi rói.
- Tưởng ai? Hóa ra là Trần tiểu thơ. Tuổi trẻ nhưng ăn nói thì thật khiến người ta vui lòng. Nhưng còn ai đây? Là tỷ tỷ của tiểu thơ ư?
Bà Ba vừa nói vừa đưa mắt nhìn Huỳnh tiểu thơ. Cô gái trẻ từ lúc nãy đến giờ vẫn đứng cạnh Diễm Kiều, nhưng tuyệt nhiên là không nói gì cả. Thấy bà Ba nhìn mình và cùng với đó là cái phất tay của Trần tiểu thơ thì Thanh Vân mới sực tỉnh.
Cô gái trẻ ngượng ngùng hướng bà Ba thi lễ rồi khẽ nói.
- Dạ thưa bà Ba, tôi không phải là tỷ tỷ hay muội muội chi của Trần tiểu thơ đây, bởi tôi họ Huỳnh, tên là Huỳnh Thanh Vân. Tôi đoán là bà Ba chắc chưa có nghe qua đâu, nhưng nếu tôi nói mình là con gái của Huỳnh Tấn Cương thì chắc bà sẽ biết.
Đáp lại câu giới thiệu của Thanh Vân bằng cái tặc lưỡi và sau đó là cả lắc đầu. Bà Ba tỏ ý không hài lòng.
- Huỳnh tiểu thơ! Sao cô lại có thể gọi tên húy của cha mình ra như thế? Chỉ cần là Huỳnh bá phụ thôi, là ta đây đã biết rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Huỳnh tiểu thơ đây đúng là cá tính mạnh mẽ như lời thiên hạ vẫn đồn đãi với nhau.
Lại lần nữa cúi thấp đầu để thi lễ, Huỳnh Thanh Vân không giấu được sự ngượng ngùng. Cô gái trẻ ấy nói:
- Đa tại bà Ba đã dạy bảo! Thanh Vân tôi sẽ khắc ghi những lời bà Ba nói vào lòng để bản thân không bao giờ phạm phải nữa. Mà ai kia, có phải là cậu Ba không ạ?
Câu nói của Huỳnh Thanh Vân làm bà Ba vội ngoái đầu lại nhìn. Khi xác định được nhóm người đang đi tới kia chính là con trai và những người làm công của mình, thì bà vội quờ tay ra đằng sau.
Lập tức đứa hầu gái tên Nhân từ đằng sau tiến lại để đỡ bà Ba dậy. Nhìn đôi bàn tay to bè và cả gân guốc của đứa hầu gái kia mà da đầu của Diệp Thảo đột nhiên co giật.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Chiều Hư
3. Chồng Tôi Cuối Cùng Cũng Không Phải Anh Ấy
4. Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Tổng Giám Đốc
=====================================
Một đứa hầu gái thân cận bà chủ Nguyễn gia mà thô kệch xấu xí như vậy thì hẳn Nguyễn gia đó không phải là nơi dễ sống.