Bởi bên trong kia đã có người nhanh chân hơn. Con Lành từ lúc nào đã đứng bên cạnh và đang nói chuyện với tỷ Nhân.
Và không biết hai cô gái nói với nhau về chuyện gì, mà gương mặt tỷ Nhân ban đầu còn có chút gì đó kinh ngạc. Nhưng về sau thì tươi tỉnh hẳn.
- Có lẽ người ta không cần Thảo an ủi đâu.
Tiếng nói vừa rồi là của Lê Bá Thông. Chàng ta vẫn âm thầm theo sát một bên của Diệp Thảo từ lúc nàng xin phép nói muốn lên nhà trên giúp tỷ Nhân một tay.
- Không cần an ủi và có vẻ cũng không cần giúp.
Lê Bá Thông nói mấy lời đó khi mà bên trong nhà trên con Lành đang tất bật rót trà cho khách khứa phụ tỷ Nhân. Những lời nói xuất phát từ thực tế nhưng lại làm cho Diệp Thảo thấy bực bội. Nàng quay đầu nhìn kẻ vừa mới nói kia bằng ánh mắt hằn học.
- Cậu Thông, tại sao cậu lại đi theoDiệp Thảo? Không phải là cậu còn phải vào buồng cậu Hai Lịch để soạn quần áo sao ạ?
Chúng ta là 1 thể thống nhất của xác thịt và linh hồn. Xác thịt có thể chết đi, có thể bị hủy hoại. Nhưng linh hồn thì không. Linh hồn đó sẽ thoát ra khỏi phần xác thịt. Rồi sau ấy là đi vào kiếp luân hồi hoặc bị đọa thành ngạ quỷ.
Nhưng dù có tái sinh thành gì, thì linh hồn vẫn được ở với người thân kiếp này 49 ngày, rồi mới chịu ra đi.
- Có nghĩa là đâu đó trong buồng của cậu Hai, hay có khi là cả trong cái gia trang này đang có linh hồn của cậu Hai hoặc bà Hai đang đi tới đi lui.
- Cậu Thông! Cậu đang nói gì vậy hả?
Diệp Thảo rùng người và sau đó là sợ hãi nhìn quanh.
- Trên đời này làm gì có ma quỷ chớ. Cậu chỉ dọa Diệp Thảo thôi.
Khẽ nở một nụ cười bí hiểm, Lê Bá Thông thở hắt ra một tiếng.
- Đó là lời Phật dạy. Và bản thân ta tuy không hoàn toàn tin tưởng vào mấy lời đó, nhưng ta tin nếu chúng ta phá giải đươc bí mật đằng sau cái chết của cậu Hai và bà Hai thì họ sẽ ra đi một cách thanh thản hơn.
- Cậu Thông à..
Diệp Thảo định nói rằng nàng không ngờ Lê Bá Thông lại là một người ấm áp như thế. Nhưng lời chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng thì Diệp Thảo đã quên chúng ngay. Đúng, là quên ngay lập tức vì những hình ảnh mà nàng đang nhìn thấy kia thật sự khiến đầu óc cô gái trẻ như bị tê liệt.
Buồng của cậu Hai Lịch có dấu hiệu bị lục lọi. Nhưng là ai?
- Gia trang bị trộm đột nhập sao?
- Ta thấy không có khả năng đó.
Lê Bá Thông vừa chậm rãi bước vào bên trong vừa trả lời Diệp Thảo.
- Vì Thảo nhìn đi. Còn có chặn giấy bằng vàng ở trên bàn viết vẫn còn kia. Và nếu là trộm thông thường thì sẽ không bao giờ bỏ qua món hời lớn như thế đâu.
Đúng là vậy thật. Bởi cái nọ lớn như thế kia mà. Ánh mắt Diệp Thảo va vào khối vàng lớn trên bàn giấy và ngay lập tức thừa nhận lời Lê Bá Thông nói vừa rồi là chính xác.
Nhưng nếu không phải là trộm thì ai lại đi lục lọi đồ đạc của cậu Hai Lịch. Đầu óc mờ mịt Diệp Thảo lia mắt quanh căn buồng rộng rãi của cậu Hai họ Nguyễn.
Quả là nó đã bị lục lọi, nhưng nhìn kỹ lại thì vị trí mà kẻ kia đã lục lọi chỉ là những hòm gỗ đựng quần áo của cậu Hai Lịch. Và hình như không phải chỉ mình Diệp Thảo nhận ra điểm đó. Bên kia, sau khi Lê Bá Thông ngó một hồi thì đưa ánh mắt nghiêm túc nhìn người còn lại trong căn buồng.
- Ai là người lấy đồ liệm cho cậu Hai?
- Dạ, thưa cậu. Là đại nhân ạ.
Diệp Thảo nhíu chặt đôi mày lá liễu của mình lại để cố nhớ những chuyện đã xảy ra trong lúc khâm liệm cậu Hai. Đại nhân là người đã nhất quyết giành phần đi lấy quần áo cho bọn đội trưởng Thành mặc lại cho cậu Hai, dù đội trưởng Thành hay tỷ Nhân đều nói là bản thân đi lấy được.
Lúc đó ai cũng nghĩ là đại nhân sợ đội trưởng Thành hay tỷ Nhân sẽ lấy đồ đạc quý giá trong buồng cậu Hai. Nhưng khi đại nhân trở ra khỏi buồng với khuôn mặt thất thần và đôi mắt hoe đỏ thì ai nấy cũng đều nín lặng.
- Mặt thất thần và mắt thì hoe đỏ sao?
Đáp lại câu hỏi của Lê Bá Thông bằng một cái gật đầu, Diệp Thảo cũng bùi ngùi.
- Có lẽ là do đại nhân quá thương xót cậu Hai, nên đã không kiềm lòng được khi nhìn thấy những đồ đạc đã gắn liền với cậu Hai lúc cậu ấy còn sống.
Không đáp lời Diệp Thảo, Lê Bá Thông chỉ khẽ cau mày một cái rồi làm cái công việc mình phải làm khi bước vào căn buồng này: Soạn ít đồ cho cậu Hai Lịch. Kéo cái hòm gỗ lớn nhất ở dưới giường ngủ ra, Lê Bá Thông gần như cắm hẳn đầu vào mớ quần áo trong ấy.
Nhưng có lẽ kết quả không được như ý nên chưa đầy một khắc anh chàng đã ngẩng phắt dậy mà thở dốc.
- Sao Lịch huynh lại nhiều quần áo vậy? Đã vậy lại đã bị đại nhân làm lộn xộn nên ta không thể biết cái quần nào đi cùng cái áo nào mới là một bộ.
Vừa nói Lê Bá Thông vừa nhìn Diệp Thảo cầu cứu, nhưng cô gái trẻ vốn là người mới, nên cũng đâu nhớ được đâu là bộ đồ mà cậu Hai từng mặc. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu làm Diệp Thảo nói vội với Bá Thông.
- Diệp Thảo có ý này, hay để Thảo chạy ra kêu con Lành hay tỷ Nhân vô đây giúp cậu một tay nha. Hai người đó ở Nguyễn gia đã lâu nên chắc chắn sẽ nhớ được cậu Hai từng mặc những bộ đồ nào.
- Cũng được đó. Thảo..
Lê Bá Thông hẳn định nói Thảo ra ngoài gọi con Lành vào. Nhưng lời chưa kịp nói ra thì đã bị chàng ta nuốt ngay xuống. Bàn tay đang lần tìm giữa những lớp quần áo chợt khựng lại. Một hộp gỗ lớn tầm hai bàn tay người lớn xòe ra được Lê Bá Thông lôi ra trong sự ngỡ ngàng của cả Lê Bá Thông và Diệp Thảo.