Nhưng đêm nay là lần đầu tiên, khi mà khoảnh khắc tài xế bật đài như thường lệ thì Louis nhíu mày. Lão ta nhắm mắt dựa vào lưng ghế, ngón trỏ và ngón cái của tay phải khẽ xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái bên tay trái. Không nói năng gì nhưng lại khiến Diệp Lang Đình nhìn ghế phó lái, giơ tay ra hiệu tắt nguồn âm thanh duy nhất.
Khoang xe nhanh chóng trở lại vẻ yên tĩnh, tài xế ở phía trước cảm thấy mình làm sai nên càng lái xe cẩn thận hơn.
Bầu không khí bắt đầu lạnh giá, một chút hơi ấm vừa được âm nhạc nhen nhóm từ từ nguội lạnh. Nhất thời chẳng có ai nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm của động cơ xe.
“Hôm qua Vivian mới tới phòng con ở lại một tiếng mà hôm nay cô ta đã hắt rượu vào con rồi. Đãi ngộ của A Đình giảm nhanh quá đấy.” Louis vẫn không làm gì cả, mí mắt cũng chẳng hé nhưng mà chủ đề của câu hỏi lại không hề đơn giản.
Câu hỏi này quá thẳng thắn khiến anh không thể vòng vo thêm: “Hay là ngài lắp một cái máy quay trong phòng con luôn đi, cô ta tìm mọi cách đến chỗ con chỉ để tắm. Con cũng không rõ nên muốn hỏi xem Kanye sắp xếp người phụ nữ thế này ở đối diện phòng con rốt cuộc là có dự định gì đây?”
Louis không đáp mà nói điều khác thú vị hơn: “Một người đẹp như Vivian mà con vẫn có thể ngồi im bất động sao?”
Chiếc xe đã chạy tới chân núi Hậu Sơn, ánh đèn ảm đạm lại lần nữa bao phủ từ bốn phía tới. Mỗi lần khi Diệp Lang Đình bị ánh đèn bao trùm lấy thì đều không khỏi nhắm mắt một lúc, khi mở mắt ra lại càng tập trung hơn ban đầu. .
||||| Truyện đề cử: Giam Cầm Một Bông Tuyết Nhỏ |||||
Louis nói nhẹ nhàng nhưng người nghe vẫn thẳng eo: “Đó là ta thì mới hỗn loạn, nếu không phải ta mà hỗn loạn thì đó là ngu dốt.”
Cây hai bên đường nhanh chóng thụt lùi, Louis im lặng mãi không lên tiếng. Diệp Lang Đình cứ nín thở mãi mà không thả lỏng được.
“A Đình, điều này là thứ ta thích ở con nhất, chỉ làm tốt việc mình nên làm.” Louis mở mắt nhìn sang, ánh mắt bò trên sườn mặt anh từng tấc từng tấc. “Cái nên thuộc về con thì ta cũng sẽ không bạc đãi con.”
Diệp Lang Đình đã nhìn thấy hiên nhà mình ngoài cửa sổ, anh nhìn ra ngoài một cái rồi lại quay đầu đối mắt với lão ta không hề né tránh: “Con biết rồi.”
Louis nghe được câu này mới yên tâm, lại an ủi anh: “Chuyện hôm nay con đề cập tới ta đã hiểu. Thứ hai tuần sau bảo người của con tới tìm Kanye đi.”
Tài xế chu đáo đỗ xe trước chỗ ở của anh, đợi người ngồi ghế sau xuống xe mới đưa Louis về nhà. Nhưng Diệp Lang Đình không có ý định xuống xe trước: “Con tiễn ngài về nhà rồi đi ra.”
Tài xế tiếp tục lái xe vào bên trong tới tận trước ngọn đèn sáng trưng mới đậu lại. Louis lười nhác bắt đầu chỉnh lại áo khoác rồi lại chậm rãi nói thêm: “Khi nào Kanye có thể hiểu chuyện được giống như con thì tốt rồi. Thằng bé làm việc cứ hấp ta hấp tấp. Cũng chẳng biết lần này Vivian có thể giúp đỡ được bao nhiêu, tất cả phải xem sự tiến bộ của dự án lần này thôi.”
Diệp Lang Đình không có thái độ gì, chỉ tự mình tiễn người vào trong nhà, đun một bình trà ấm cho lão ta rồi mới xoay người trở về. Anh không làm phiền tài xế thêm nữa mà tự mình đi bộ vòng ra từ sân. Anh hơi tức ngực, không khí đêm nay tốt nên thích hợp đi hít thở.
Tới khi nhìn thấy mái nhà của mình thì điện thoại anh cũng vang lên.
”Vivian và Kanye về thẳng công ty, tôi nghe ngóng được rằng gần đây phải hoàn thành một đơn hàng lớn. Nếu như hoàn thành đơn trước dự kiến thì chúng ta sẽ tạo được mối quan hệ với Hải thành, lợi nhuận sẽ tăng vọt hai điểm phần trăm.” Lý Côn nói thẳng vào vấn đề, anh ấy rõ ràng rất kinh ngạc khi nghe ngóng được tin tức này.
Diệp Lang Đình vẫn đi không nhanh không chậm, tới tận khi đèn cảm ứng ở hiên nhà từ từ sáng lên vì tiếng động của anh thì anh mới tiếp tục dặn dò: “Nói với Jamison thứ 2 tuần sau chuẩn bị nhậm chức.”
Làm ăn thế nào thì đó là việc của họ, hoàn thành điểm lợi nhuận mới là vấn đề Vivian muốn, anh chỉ quan tâm chuyện mình phải làm thôi.