• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lang Đình từ cửa sổ nhảy vào, kéo người vào trong lòng: “Có bản lĩnh thật đấy.”

Yến Nhuỵ Tiêu bị anh ôm trong lồng ngực, nghe thấy nhịp tim vững vàng của anh, bản thân cũng từ từ bình tĩnh lại. Mặc kệ anh ôm chặt eo mình, cuối cùng mới như thở phào nhẹ nhõm, anh đặt thẳng người, hai ngón tay nâng cằm cô lên đặt một nụ hôn lên môi cô.

Hành động chẳng có tính liên kết này khiến não bộ của Yến Nhuỵ Tiêu đơ ra nhắm mắt theo bản năng. Anh không muốn hôn sâu, lúc này cũng không thích hợp nên bỏ dở giữa chừng. Khoảnh khắc cô mở mắt thì anh đã buông cô ra.

“Diệp Lang Đình, anh giở trò lưu manh à?” Yến Nhuỵ Tiêu nhìn chằm chằm người đang ôm cô lên đặt trên bệ cửa sổ, cả người như gấu koala dựa vào người anh.

Diệp Lang Đình nhìn người phía trên, vòng tay ra sau cổ gỡ bàn tay đang khoá chặt của cô, ra hiệu cô nhanh chóng rời đi: “Nợ em.”

Nói xong câu này thì cùng cô ló người ra trượt xuống, ngực kề sát lưng cô, chân kề sát người cô, Yến Nhuỵ Tiêu được anh ôm chặt trong lòng.

Tới khi xuống đất, não cô mới bắt đầu xử lý thông tin vừa nhận được, cuối cùng cũng nhớ tới nụ hôn vẫn chưa hoàn thành sáng nay, đây là anh “trả lại”. Lúc này tất cả lời muốn nói của Yến Nhuỵ Tiêu đều không đúng lúc nên chỉ có thể đi cùng anh. Lý Côn đã đỗ xe gần đó đợi họ lên xe.

Cửa xe vừa mở, Yến Nhuỵ Tiêu đã nhìn thấy Văn Minh đang rơi nước mắt, cô quay đầu nhìn Diệp Lang Đình. Anh không có cảm xúc hất cằm bảo cô mau lên xe. Sau đó quay lại kéo ghế phó lái ngồi lên rồi bảo Lý Côn khởi động xe như thể không hề nhìn thấy người với đôi mắt đỏ hoe ấy.

Yến Nhuỵ Tiêu dẩu môi vừa định lên tiếng an ủi thì bị một tiếng nổ lớn làm giật mình rụt cả bả vai lại, tấm kính trong căn phòng Văn Minh vừa ở bị trúng đạn, toàn bộ kính vỡ vụn chỉ còn lại một cái hốc nhìn mà thấy giật mình. Cô thu hồi ánh mắt nhìn về phía người vừa nổ súng—Diệp Lang Đình.

“Không thể tới không vậy được, chúng không dễ đối phó.” Một câu nói này đã thể hiện rõ sự chế nhạo và ngang ngược không giấu giếm trong giọng nói của anh.

Đằng trước vang lên một tiếng huýt sáo do Lý Côn huýt, rất rõ ràng là anh ấy cũng chẳng thấy lạ trước hành động này, thậm chí còn có chút hưng phấn. Yến Nhuỵ Tiêu quay đầu nhìn người vừa nổ súng giờ đang lau họng súng, biểu cảm của anh không khác gì bình thường nhưng nhìn kỹ thì thấy khóe môi hơi cong lên.

Tâm trạng anh rất tốt vì cái sở thích xấu xa này. Chỉ có những lúc thế này hình như Yến Nhuỵ Tiêu mới có thể cảm nhận được “sức sống” của anh, đây là một người còn sống sờ sờ, anh không hẳn là không có biểu cảm. Cũng vào giờ phút này, hình như cô biết tới một phiên bản đầy đủ hơn của anh.

Sự khiêu khích vừa rồi của Diệp Lang Đình, người của Hawley không bỏ qua, chưa tới năm phút đã lái xe đuổi theo. Dave giơ thứ trên tay lên định giải quyết cho ngài Diệp thì bị ngăn lại: “Giữ lại đi, sau này từ từ chơi.” Anh khôi phục lý trí, híp mắt nhìn qua gương chiếu hậu ung dung nói.

Thế là cuộc truy đuổi này biến thành trò chơi trốn tìm, mặc kệ người đằng sau có truy sát thế nào, viên đạn bắn ngoài khoang xe, trên cửa kính chống đạn vang lên tiếng bụp bụp bụp, nhưng chân ga của Lý Côn không hề buông lỏng một giây. Trong dòng xe cuối cùng đi vào thành phố cũng quẳng người lại, nhận được cái vỗ vai của ngài Diệp xem như là chắc chắn.

Người như Diệp Lang Đình, lúc bạn nhìn anh ấy giống như một dòng nước, người bên cạnh càng nhìn càng mê, nhưng nhìn lâu rồi bạn mới nhận ra rằng đây là biển, bao la bất tận, chỗ nào cũng đáng để nghiên cứu.

Cô không có hứng an ủi Văn Minh mà chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm sườn mặt của anh. Anh cũng mặc kệ cái nhìn chằm chằm đó của cô, khi Lý Côn đỗ xe ở cổng Bích Quế Viên thì thản nhiên xuống xe, tay trái dắt Yến Nhuỵ Tiêu, tay phải chống ở khung cửa ghế phó lái, hơi hơi cúi người: “Các cậu đưa người về xong thì về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai đúng giờ tới cuộc họp hàng tuần.”

Lý Côn vừa gật đầu đã thấy ngài Diệp dẫn người vào trong rồi.

Sự vội vàng của anh không chỉ bị Lý Côn nhìn ra, Yến Nhuỵ Tiêu bị dắt theo cũng phải tăng tốc phía sau theo bước chân của anh. Sau đó lại như bị kéo ra khỏi thang máy, sau khi cánh cửa đóng sầm lại mới nhìn rõ dục vọng ẩn giấu trong mắt của anh.

Yến Nhuỵ Tiêu bị đè lên ván cửa, tay anh giữ sau gáy cô, tiếng thở và nhịp tim hỗn loạn giữa hai người làm tiếng vang đóng cửa chẳng đáng nhắc tới. Anh như một người không có oxy do ở trong không gian quá lâu, hận không thể cướp hết toàn bộ khí oxy trong môi cô.

Lần đầu tiên cô bị hôn sốt ruột thế này, tất cả khí oxy trong không khí như đốt cháy, tới khi hoàn hồn thì đã bị anh dụ lên giường. Toàn bộ quần áo cởi xuống, cả người trên của Yến Nhuỵ Tiêu nằm bò trên giường, mông bị anh kéo lên, anh quỳ sau người cô, bàn tay đang thăm dò phía dưới của cô.

Chiếc ga giường được dì Trương phơi vẫn còn ám mùi nắng, Yến Nhuỵ Tiêu hít sâu đã thả lỏng trong sự thoải mái, Diệp Lang Đình cũng tiến vào. Động tác của anh không nhẹ nhưng lại khiến Yến Nhuỵ Tiêu thỏa mãn rên rỉ: “Ưm.”

Triền miên lưu luyến, uyển chuyển và uể oải khiến Diệp Lang Đình cúi người dán chặt vào cô, hôn từ lưng tới hình xăm của cô rồi lại từ xương bướm đi lên tới chiếc gáy mịn màng thon dài, cuối cùng là bờ môi mềm mại đang nói mấy lời vô nghĩa của cô.

Phía dưới cô bị làm quá thoải mái, theo động tác từ từ gia tăng của anh, thậm chí còn nghe thấy tiếng nước thấp thoáng, Yến Nhuỵ xấu hổ đỏ mặt. Diệp Lang Đình vẫn đang nói mấy lời dâm loạn bên tai cô, cố tình trêu chọc cô.

Hết lần này tới lần khác, Diệp Lang Đình là dòng biển vô tận, lúc này đây Yến Nhuỵ Tiêu tan chảy trong nguồn nước sâu của anh. Được nuôi dưỡng từ nơi có dinh dưỡng nhất đáy lòng anh, bị anh che chở trong lòng vừa sướng vừa nhẹ nhõm.

Cuối cùng Yến Nhuỵ Tiêu vẫn là người xin tha trước, dựa vào người anh di chuyển vài cái đã mềm nhũn, nhẹ nhàng kẹp, ngón tay lưu luyến trên đầu ngực của anh, ra sức ép Diệp Lang Đình đỏ cả mắt. Anh ôm chặt người đâm mạnh, trước khi não bộ trống rỗng, cô nghe thấy giọng nói đã chìm dần của anh: “Nhớ cho kỹ, lần sau đừng nhìn anh như vậy nữa.”

Mồ hôi nhễ nhại làm mờ cả mắt Yến Nhuỵ Tiêu, cô cười: “Nhưng mà A Đình, em không nhịn được.”

Vì động tác của hai người, mặt cô ửng hồng, giọng nói cũng lộ ra vẻ ngây thơ. Đôi mắt trong trẻo và bờ môi mềm mại, mái tóc đen xoăn vài lọn rơi trên mặt anh. Lúc này cô nói mấy lời chẳng liên quan gì, Diệp Lang nhìn không đáp lời cô, chỉ dùng tay che lên mắt của yêu nữ này, ra sức đâm vài lần rồi cùng lên đỉnh với người bên dưới: “Vậy thì cố chịu đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK