• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yến Nhuỵ Tiêu nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái hiếm khi cười thoải mái kia, đột nhiên giơ tay lên. Ngón tay mang theo hơi ấm của cô lướt qua môi anh lau vết son dính từ môi cô sang. Mắt cô nhìn chằm chằm anh, Diệp Lang Đình rất ít khi cười lộ liễu như thế. Bình thường anh đều lạnh lùng, tối nay cười thế này khiến người ta không thể rời mắt được.

Ánh đèn mờ tối ở cửa W rọi vào khoang xe yên tĩnh từ cửa sổ, tạo nên một tầng sáng lấp lánh trên sườn mặt Yến Nhuỵ Tiêu. Vào giờ phút này sự trì hoãn của cô như động tác chậm, đèn sợi đốt như ánh sáng thiêng rọi vào người cô.

Cô rất mâu thuẫn, vừa trong sáng vừa đầy quyến rũ khiến người ta không nhịn được muốn kéo cô cùng sa ngã nhưng lại không nỡ. Lúc rụt tay lại thì càng không nỡ, Diệp Lang Đình luôn phá lệ trên người cô. Tay trái anh châm thuốc sau đó tiện thể đặt tay cô vào lòng bàn tay mình, đạp chân ga mà không nói một lời. . truyện ngôn tình

“Chúng ta đi đâu?” Yến Nhuỵ Tiêu được nắm tay cũng không có gì khác thường, chỉ hỏi những câu về đường đi xung quanh không liên quan gì đến việc về nhà.

“Đi ăn cơm.” Đã lâu rồi ngài Diệp không chờ người khác muộn thế này, chẳng có ai bắt anh đợi cả.

“Anh chưa ăn cơm à?” Yến Nhuỵ Tiêu nhíu mày nghĩ tới cái hamburger mình vừa ăn: “Sao anh lại không ăn?”

Trên đường đi gặp đèn đỏ, anh giẫm chân phanh, liếc mắt sang.

Yến Nhuỵ Tiêu nhìn anh, bao nhiêu suy nghĩ cứ lăn qua trong đầu, cảnh sắc ngoài cửa sổ như bão đèn sáng tối trong mắt cô, bàn tay khô ráo có lực của Diệp Lang Đình cứ bao lấy cô làm trái tim cô từ từ bình tĩnh, chỉ nghĩ tới một khả năng duy nhất: “Anh đợi em à?”

Diệp Lang Đình không đáp, nghiêm túc lái xe. Cô cào lòng bàn tay của anh, có vài cảm giác như không chịu buông tha.

Nhưng anh không muốn đáp, mặc kệ Yến Nhuỵ Tiêu ám thị vẽ vào tay cũng vẫn làm thinh. Cuối cùng cô tức giận rút tay lại không cho anh nắm.

Diệp Lang Đình siết chặt lực không để cô cựa quậy.

“Có lúc em thấy mình rất thú vị.” Yến Nhuỵ Tiêu cáu kỉnh, lạnh lùng nói: “Nhưng mà ngài Diệp có kinh nghiệm với nhiều phụ nữ như thế có lẽ quá rõ làm sao để xử lý em rồi nhỉ.”

Sự ghen tuông trong câu này không thể bỏ qua được nhưng Diệp Lang Đình vẫn án binh bất động, lùi xe vào bãi với vẻ mặt như thường, chuẩn bị xuống xe ăn cơm. Yến Nhuỵ Tiêu quan sát bên ngoài một lúc, người này đã lái thẳng xe tới Ngân Bạch rồi.

Đỗ xe xong, Diệp Lang Đình xuống xe đợi rất lâu cũng không thấy người di chuyển. Ép anh phải đi tới mở cửa xe ra, đợi một lúc lâu, nhìn người ngồi trên xe không nhìn thẳng vào anh thở dài: “Vì đợi em mà tới giờ anh vẫn chưa ăn cơm.” Anh nghiêng đầu ý bảo cô nhìn thời gian, mười một giờ hai mươi phút. “Vừa nãy uống thuốc dạ dày nhưng bây giờ vẫn cần tìm chút đồ lót dạ, chúng ta ăn nhanh rồi về nhà, được không?”

Giọng nói của anh chưa từng dịu dàng như thế, ý tứ thương lượng với cô nhẹ nhàng tới mức giống như ngâm đầu Yến Nhuỵ Tiêu trong nước ấm để mát xa. Đợi cô hoàn hồn lại thì đã ngồi trong văn phòng của anh, đợi người mang món ăn từ bếp lên, cô nhìn người đàn ông ngồi trên ghế chính ký tài liệu mới ý thức được rằng mình bị lợi dụng bởi mỹ nam kế rồi.

Sự giác ngộ của cô nằm trong dự đoán của Diệp Lang Đình, chỉ sau khi món ăn lên hết tự đích thân đi qua gắp thức ăn cho cô. Nhìn sắc mặt khó chịu của cô thì bật cười lắc đầu.

Tối nay anh cười nhiều, Yến Nhuỵ Tiêu thẹn quá hóa giận: “Anh cười cái gì?”

Anh thong thả ung dung đưa dao dĩa cho cô: “Cười em.” Người trước mặt lại không vui, đương nhiên anh biết cô đang cáu cái gì: “Anh không muốn trả lời câu hỏi, em phải kiên nhẫn.”

Yến Nhuỵ Tiêu nhớ tới câu trả lời mấy ngày trước của anh nói rằng cô phải cố gắng nhìn. Nhưng nhìn không thấy chạm không ra, cô mãi mãi không thiết thực được. Cô tức giận đạp anh một cước dưới bàn, Diệp Lang Đình không né tránh để mặc cô phát tiết, mặt vẫn cười.

Đúng lúc này điện thoại vang lên, Diệp Lang Đình nhìn thoáng qua tên người gọi đến rồi để mặc nó kêu một lúc, lần thứ hai đối phương gọi tới mới nhận. Nói qua hai câu thì nụ cười trên mặt cũng nhạt dần: “Biết rồi.”

“Văn Minh không thấy đâu nữa.” Diệp Lang Đình cúp điện thoại xong thì tiện miệng nói như nói về thời tiết ngày mai.

“Cái gì là không thấy đâu nữa? Lúc nào?” Yến Nhuỵ Tiêu sững người hỏi.

Cuối cùng anh cũng ăn sạch đĩa cầm điện thoại lên lắc lư, miệng bình tĩnh đáp: “Hôm qua, ý là mất tích không rõ nguyên nhân, sống chết chưa biết.” Anh đặt điện thoại xuống giải thích: “Chuyện hai ngày trước, Louis giải quyết giúp em đấy.”

“Vậy là nhắm tới Louis rồi.” Yến Nhuỵ Tiêu vẫn chưa nghĩ ra, chuyện của Louis sao lại liên lụy tới Văn Minh.

“Không, là nhắm vào anh.” Lý Côn xác định địa điểm, gửi tin nhắn nói với anh rằng đã đang tới Ngân Bạch.

Yến Nhuỵ Tiêu ngồi trên ghế, đầu óc nhanh chóng vận hành, nói thế này thì hiểu rồi, ngài Diệp dẫn người về nhà bảo người ta ở một đêm nên bị mấy người kia hiểu lầm.

Hiểu được điều này, cô ôm cánh tay dựa ra đằng sau, trong lòng khó chịu. Diệp Lang Đình không nghe thấy cô đáp lại, ngẩng đầu nhìn một cái, hiểu được cô đang nghĩ gì: “Vì anh cướp một đơn làm ăn của anh ta, không liên quan gì đến phụ nữ, cho dù có liên quan thì anh ta cũng không động vào em được đâu.”

Anh vừa đứng dậy chuẩn bị xuất phát vừa nói, giọng vẫn không thay đổi.

“Anh làm gì có chuyện cướp vụ làm ăn với tên khốn đó.” Yến Nhuỵ Tiêu đứng dậy cũng muốn đi theo anh, dù sao thì hôm đó là vì cô trở về quá phách lối mới để người khác bắt được sơ hở, tạo nên một trận tai bay vạ gió cho cô gái này.

Diệp Lang Đình tìm thấy một chiếc áo ngắn tay bó sát ở trong phòng nghỉ đằng sau rồi thay áo sơ mi như không có người, không nói gì.

Cô nhìn ánh mắt của ngài Diệp không dám nhìn qua đây thì hiểu ra: “Hay là vì em?”

Lần này anh không né tránh, thay quần áo xong ngẩng đầu nhìn cô: “Chuyện em không biết còn nhiều lắm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK