Hành động này vốn dĩ rất nhỏ nhặt nhưng lại bị anh bắt thóp, anh cong môi rồi lại khinh thường. Diệp Lang Đình cụp mắt nhìn Yến Nhuỵ Tiêu một cái rồi quay đầu nói: “Cởi ra đi.” Giống như ra lệnh.
Đăng Nhã cầm khẩu súng không làm gì ra hiệu cho hai tên đứng ở cửa tới lục soát người Diệp Lang Đình. Nhưng mà chưa tới gần thì Diệp Lang Đình đã không đồng ý: “Đăng Nhã, nghe nói lần này Cổ Đức và chị dâu cũng tới cùng mày à?”
Anh không đợi câu trả lời, móc điện thoại trong túi áo ra rồi mở nhật ký cuộc nói chuyện gần đây, đó là tấm ảnh nơi ở của hai mẹ con. Diệp Lang Đình di chuyển màn hình điện thoại về phía gã, sau khi đợi gã ta nhìn rõ thì rút điện thoại lại: “Đăng Nhã, tao không có hứng quan tâm vợ con cho mày đâu.”
“Bây giờ không tới lượt mày đòi điều kiện với tao.” Đăng Nhã ráng chống đỡ vẫn đang hung hăng.
“Tao khuyên mày nên trân trọng lúc tao còn đồng ý bàn điều kiện với mày.” Diệp Lang Đình chưa bao giờ nói lần thứ ba, anh tự mình đi tới sau ghế định cởi dây thừng.
Hành động này rất nhạy cảm, vốn dĩ đang rất hài hòa trong lớp ngụy trang nhưng bây giờ tấm màn che đã bị kéo xuống. Ngay lập tức tất cả họng súng đều chĩa vào Diệp Lang Đình, giống như cảnh cáo phát súng đầu tiên bắn vào sàn nhà cạnh chân anh, mùn gỗ bay lên và bụi trên đất mang theo một mùi hăng hắc.
Động tác cởi dây thừng của anh không dừng lại chỉ liếc mắt nhìn một cái như thể muốn ghi nhớ súng do ai bắn sau đó nói với Đăng Nhã: “Bảo người của mày cất súng đi.”
Anh cởi hai ba cái đã gỡ được nút thắt trên tay Yến Nhuỵ Tiêu, cô run run tháo lỏng sợi dây, vừa đứng lên thì lại thêm một phát súng nữa, bay sượt thẳng qua cẳng chân của cô làm gãy chân ghế đằng sau. Viên đạn sượt qua chân của cô, mãi sau cô mới có cảm giác đau rát.
Cô liếc nhìn vết đỏ trên chân, máu từ từ rỉ ra. Màu máu đậm hơn nhiều so với làn da nõn nà của cô.
Diệp Lang Đình đang giữ lấy cái ghế gãy chân ở sau cô, anh im lặng nhìn sang. Ngay sau đó anh cởi phắt nơ ra, cởi ra từ đầu đưa cho Yến Nhuỵ Tiêu: “Cột lại trước đi.”
Yến Nhuỵ Tiêu vừa định quỳ xuống xử lý thì đã thấy anh xách ghế đi thẳng về phía người nổ súng, nhảy lên ngay sau đó đập cả cái ghế gãy chân vào đầu người kia. Lực rất lớn, cái ghế vốn không chắc chắn ngay lập tức đứt năm gãy bảy.
Người vốn đang đứng nguyên tại chỗ bây giờ đã chảy máu đầu, ngất đi. Diệp Lang Đình như mọc mắt sau lưng, sờ khẩu súng sau hông nổ súng giải quyết kẻ vốn đang đứng sau họ. Vừa kéo người vừa ngã xuống làm lá chắn vừa đi tới cạnh Yến Nhuỵ Tiêu bảo vệ cô để cô buộc cho xong.
Tai nạn chỉ trong nháy mắt, phút chốc cảnh tượng đã mất đi hai người giống như bóng bay bị thủng lỗ đã có những thay đổi rất nhỏ. Đăng Nhã vẫn đứng nguyên tại chỗ, cái tay vốn đang để xuống lại lần nữa giơ súng lên. Diệp Lang Đình chắn người đằng trước ở trước Yến Nhuỵ Tiêu, còn mình đi ra bên cạnh, nhìn thẳng gã: “Đăng Nhã, người mày cần tìm là tao, có vấn đề gì thì tao giải quyết với này. Tao đã nói rồi nếu tối nay cô ấy có bất cứ vấn đề gì thì tao sẽ tính sổ mày.”
Anh lại cầm súng người đó đưa cho Yến Nhuỵ Tiêu, xoay người nói: “Để cô ấy đi trước, còn lại chúng ta giải quyết.”
Diệp Lang Đình đứng nguyên tại chỗ nhìn trên mặt Đăng Nhã hơi giãn ra. Vợ con bị bắt thóp trong tay ngài Diệp có nghĩa thế nào thật ra không cần nói nhiều. Càng huống chi, hành động trong mấy giây vừa rồi của anh đã làm gã mất đi hai người. Nếu như còn ngoan cố nữa thì hậu quả cuối cùng chưa biết chừng thế nào. Đề nghị một đổi một bây giờ của Diệp Lang Đình không thiệt với gã ta.
“Tôi muốn các anh tiễn tôi tới cổng.” Yến Nhuỵ Tiêu im lặng cả buổi tối đúng lúc lên tiếng nhưng lại là đưa ra yêu cầu.
Nếu đã muốn thả người đi vốn dĩ là sợ có tay bắn lén phía sau cô. Vì thế đối với yêu cầu này, Đăng Nhã không thấy bất đồng, đi tới cửa trước. Cánh cửa gỗ phát ra âm thành vừa nặng nề vừa chói tai do di chuyển, cánh cửa mở toang, ánh trăng bao phủ cả con đường này.
Diệp Lang Đình ném người đã ngất lịm sang một bên, nắm tay Yến Nhuỵ Tiêu từng bước đi ra ngoài. Anh dắt tới cạnh xe máy thì quay đầu hỏi cô: “Từng lái bao giờ chưa?”
Gió trên núi phảng qua mặt cuốn theo giọng nói của anh làm Yến Nhuỵ Tiêu bỗng dưng nhớ tới buổi tối rất lâu trước kia. Anh nói có người chết là một sự giải thoát. Ánh mắt của cô nhìn quanh bốn phía, mọi thứ mà cô đã dự đoán đều không xảy ra, hàng cây vẫn đung đưa và gió vẫn hoang tàn.
Yến Nhuỵ Tiêu quay đầu nhìn anh, thắc mắc vẫn trôi nổi trong mắt. Diệp Lang Đình thấy rõ nhưng không nói, chỉ vượt qua người cô, giúp cô khởi động xe rồi lại hỏi một lần nữa: “Từng lái bao giờ chưa?”
“Diệp Lang Đình, em sợ.” Lúc này đột nhiên cô run rẩy nói, nghe kỹ còn mang rất nhiều tâm trạng.
Cô chưa từng nói sợ với người khác nhưng Diệp Lang Đình không phải người khác.
Anh hiểu. Người vốn đang cúi đầu tỉ mỉ đội mũ bảo hiểm cho cô lại nhìn chằm chằm mặt cô, biển sâu thẳm trong con ngươi kéo cô lặn xuống cùng.
Thấy anh định nói gì đó nhưng chỉ nghe có tiếng vang ở đằng sau, ngay sau đó chân trái của Diệp Lang Đình đạp mạnh phía trước. Yến Nhuỵ Tiêu chỉ kịp đỡ lấy anh, cô cúi đầu nhìn, ánh trăng sáng trong chiếu vào vết máu trên áo vest màu bạc của anh. Cô chỉ cảm thấy thế giới như lặng im lại một giây.
Đăng Nhã thúc giục đằng sau: “Diệp Lang Đình, tao không có nhẫn nại xem chúng mày bịn rịn đâu!”
Diệp Lang Đình cảm nhận rõ phát súng bắn lén này nhưng nhìn bề ngoài không thấy gì khác biệt, đến một tiếng cũng không phát ra. Tựa vào cô ổn định mấy giây sau đó đứng thẳng người ra hiệu cô lên xe: “Đi xuống theo con đường này.” Ngón tay anh chỉ lại: “Chú ý nhìn vết xe, ở chỗ rẽ anh có đánh dấu, em chú ý nhìn xem.”
Yến Nhuỵ Tiêu muốn nói rất nhiều nhưng gần như bị anh bế lên xe: “Đi đường cẩn thận, đừng quay đầu.”
Cô không dám kéo dài một phút, trước khi hốt hoảng định khởi động xe thì lại nói như xác nhận lần cuối: “Tại sao anh lại tới một mình?”
“Anh nợ em mà.” Đây là câu nói cuối cùng Diệp Lang Đình để lại trong gió trước khi vặn tay lái giúp cô.
Đó là giải thích mà cũng là lời xin lỗi.