• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời Diệp Lang Đình vừa dứt, trong bầu không khí yên tĩnh mang theo hơi thở thẹn quá hóa giận của Kanye nhưng mặt Diệp Lang Đình vẫn không thay đổi, hơi thở đều đặn. Yến Nhuỵ Tiêu dựa vào anh giống như vị sư già, trong lòng cũng bình tĩnh hơn.

Sau đó tình thế như rơi vào bế tắc, một người không thể không nể mặt van xin, một người quyết định nhắm mắt làm ngơ. Cuối cùng Kanye cũng nhìn rõ hiện thực, dù sao cũng là con trai cưng của Louis, vào lúc này một chút tự tôn cuối cùng trong lòng anh ta được đánh thức, gọi anh ta đứng dậy rời đi.

Cả người ngài Diệp thả lỏng tựa vào lưng ghế sô pha, nhìn hành động của anh ta không nói một lời nào.

Yến Nhuỵ Tiêu đưa mắt nhìn anh ta rời đi, đầu theo ánh mắt quay sang bên phải tới khi không nhìn thấy bóng lưng của Kanye nữa. Anh ta rời đi không để lại chút gợn sóng nào, Diệp Lang Đình thật sự không động lòng, sau khi người đi thì đi tìm dì Trương bảo bà ấy dọn dẹp cả trong lẫn ngoài của căn nhà. Yến Nhuỵ Tiêu càng không quan tâm, cô không giúp được mà cũng không muốn giúp.

“Đi thay quần áo đi.” Diệp Lang Đình vỗ vào đùi cô, đối diện với ánh mắt dò hỏi của cô lại nói tiếp: “Anh không biết mua nên em tự chọn đi.”

Anh vừa nói muốn đền là không lừa cô. Yến Nhuỵ Tiêu gật đầu, cô tìm thấy chiếc váy hai dây bằng vải pô-pơ-lin màu xanh lục rồi mặc lên, vải quần áo rất mướt, nhấp nhô theo đường cong của cô. Bộ ngực đẹp, vòng eo vừa bằng phẳng vừa thon gọn, dọc theo chi dưới để lộ mắt cá chân rõ ràng. Nhiệt độ bên ngoài từ từ trở lạnh, cô cầm chiếc áo lông cừu màu xanh đen trên giá khoác lên. Mái tóc hơi xoăn xõa đằng sau khẽ đung đưa theo hành động của cô. Khoảnh khắc ngoảnh đầu nhìn về phía Diệp Lang Đình giống như chú nai tìm kiếm đồ ăn giữa rừng núi.

Ẩm ướt trong trẻo cùng với sương sớm trong rừng rậm.

Diệp Lang Đình nhìn một cái, yết hầu trượt lên xuống kéo người hôn đi hôn lại mới thôi. Yến Nhuỵ Tiêu nhìn son dưỡng cô mới thoa sáng nay đã bị hành động của anh làm trôi sạch, sầm mặt lau mặt rồi quay lại bàn trang điểm tỉ mỉ tô lại lần nữa sau đó nghe thấy tiếng điện thoại đằng sau vang lên.

Cô quay người nhìn một cái rồi gọi to: “Diệp Lang Đình! Điện thoại của anh!” Trong lòng cô vẫn tức giận nên giọng nói gọi anh không được hòa nhã lắm.

Người được gọi tên từ từ đi ra khỏi nhà tắm, vừa cầm điện thoại lên vừa nhìn người đang mím môi cẩn thận tô son trong gương. Cô cũng không chịu thua trừng mắt sang mang theo sự hờn dỗi của các cô gái, không hung dữ thậm chí còn chọc anh cong mắt cười.

Nhưng ánh mắt quay về chiếc điện thoại lại khiến nụ cười tắt ngúm: “Louis.”

“Vâng.” Anh đáp rất ngắn gọn, tắt điện thoại xong đi về phía cô: “Vốn dĩ muốn đưa em đi chuẩn bị trước một chút nhưng mà không kịp nữa rồi.”

Yến Nhuỵ Tiêu không hiểu, hỏi anh: “Ông ta gọi điện cho anh làm gì?”

Diệp Lang Đình đi tới gần cúi đầu, bàn tay đặt trên mông cô kéo cô về phía trước. Nghiêng đầu hôn xuống, đầu lưỡi trượt trên cánh môi cô, lướt mấy cái mới vào trong. Nụ hôn của anh vừa tỉ mỉ vừa quyến rũ khiến Yến Nhuỵ Tiêu miệng khô lưỡi khan, ngay sau đó quấn quýt với lưỡi của anh.

Đôi mắt vốn đang cụp xuống của anh lúc này ngước lên đối diện với cô, trong đó có một chút vui vẻ và thẳng thắn. Cái nóng rực khiến cô không tự chủ được mà nhắm mắt, nhấp nhô theo hơi thở của anh. Nụ hôn bất ngờ không có lý lẽ gì nhưng Diệp Lang Đình không định giải thích, chơi vui xong thì rời đi, tay vỗ vào mông cô: “Lát nữa thu dọn chút đồ đạc, anh dẫn em đi chơi.”

Yến Nhuỵ Tiêu vẫn đang tiêu hoá lời nói của anh, lúc nghe tiếng anh đeo giày cô mới la lên: “Diệp Lang Đình!” Anh lại lau sạch môi vừa mới thoa của cô.

Thủ phạm không quan tâm tới vẻ phô trương của cô, đóng cửa bước đi, lái thẳng xe tới Hậu Sơn. Lúc xuống xe thì nhìn thấy ảo ảnh vừa đổ dưới nhà mình, đóng cửa đi vào.

Louis đã ngồi đợi anh trong phòng sách, Kanye cũng ngồi cùng. Lúc anh đẩy cửa đi vào, tám mắt nhìn nhau, anh không quan tâm tới sự lưỡng lự và quan sát trong không gian tự mình tìm chỗ ngồi xuống.

“Phía đông xảy ra chuyện rồi, Hawley đã trực tiếp tìm người thế chấp 300 triệu.” Louis mở cửa nhìn núi nói với hai người. Hoặc là không phải hai người mà chỉ là Diệp Lang Đình, Kanye cứ nhìn về phía anh một cách khác thường nên có lẽ đã biết trước.

Hai tay Diệp Lang Đình đặt trên tay vịn, nâng chân hỏi: “Sao anh ta tìm được?”

Đường dây phía đông là nơi Louis nâng đỡ nhất lúc ban đầu lập nghiệp, nhiều năm qua đã trở thành chuỗi cung ứng hoàn thiện và kín đáo. Mấy năm anh nằm vùng ở Úc, lão Ưng, người lãnh đạo từng nhắc tới nơi này rất nhiều lần, rất nhiều kẻ buôn lậu nội tạng ở Hải thành sau khi bị bắt thì đều có liên quan tới đường dây này. Họ đoán rằng người phụ trách ở Hải thành có lẽ cũng liên quan chặt chẽ với người phụ trách của đường dây này, nếu muốn ngăn chặn thì phải tìm được bước đột phá này.

Nhưng sau khi Diệp Lang Đình đi sâu vào tìm hiểu mới biết mấy năm nay Louis liên tục tối ưu hoá cơ cấu quản lý của mình, phát triển tới bây giờ, gã đã không hẳn là một nhà tổ chức hoàn chỉnh. Mà giống như một tổng chỉ huy đằng sau phụ trách phân chia nhân viên các vùng, đào tạo đại diện ở những nơi khác nhau. Danh tính giữa họ được giữ bảo mật cao nhất và hoàn toàn không bị trùng lặp.

Như vậy, nếu đã ngăn chặn được thế lực do tất cả các đại diện hợp lại thì phải để nhiều đường dây hình thành tranh chấp, vận hành có trật tự. Thậm chí những người đại diện của tổ chức cũng dần do Kanye toàn quyền phụ trách, gã chỉ cần ngồi sau bàn sách thu tiền là được, đây mới là tầm nhìn xa trông rộng của Louis.

Louis cười: “Vấn đề người của ta.”

Anh gật đầu đã hiểu, thế nên lần này không phải sai người đi bù đắp tổn thất, thứ càng quan trọng hơn trong lòng Louis là xử lý được kẻ phản bội đó.

Việc này vốn dĩ không tới lượt anh nhưng hôm nay Kanye không thể tham gia nhiều cái cùng một lúc, lửa nội bộ vẫn chưa dập, trước mắt ngọn lửa đã sắp thiêu rụi lông mày rồi. Vì thế bất đắc dĩ mới tìm tới anh xem như san sẻ.

Diệp Lang Đình suy nghĩ cẩn thận, ngón tay gõ vào đầu gối: “Ngài cũng biết, người như tôi ghét nhất là thu dọn cục diện rối rắm cho người khác.”

Có nghĩa là không muốn đi, Louis vẫn theo tới cùng: “Ta không nuôi đồ bỏ đi.”

Hai tình hình này, anh phải đi một cái, ý của Louis rất rõ ràng. Diệp Lang Đình im lặng một lúc lâu rồi quyết định: “Tới chỗ Hawley.”

Chỉ có vài từ nhưng rõ ràng. Không nói là phía đông mà là “chỗ Hawley.” Cách gọi này rất thú vị cũng rất thẳng thắn. Louis cắt điếu xì gà trên tay không lên tiếng. Chỉ nghe lý do của anh: “Lần trước người của anh ta bắn Vivian bị thương hơn nữa còn là kẻ thù giết cha của cô ấy.”

“Vì tình yêu mà đến danh lợi A Đình cũng không quan tâm nữa rồi.” Nếu như anh tới chỗ Kanye, vậy thì cả tuyến Mexico phải chia miếng cho anh, đây là tương lai. Nhưng tới phía đông thì chỉ tìm một người thôi.

Diệp Lang Đình không quan tâm: “Danh lợi thì thường có, cơ hội thì khó tìm.” Anh không vội.

Kanye vẫn ngồi bên cạnh không lên tiếng, chỉ nghe thấy Louis cũng cười, cuối cùng châm điếu xì gà, sau khi khẽ rít một hơi thì sắp xếp: “Vậy con tới phía đông đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK