• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả cảm xúc mãnh liệt dần tiêu tan, Diệp Lang Đình ôm người ra sau dọn dẹp sạch sẽ, dừng lại một lúc lấy áo vest bọc kín cô lại rồi mới chuẩn bị lên tầng. Yến Nhuỵ Tiêu nhìn quần áo đã bị bẩn không mặc nổi nữa và cả dấu vết hơi lộn xộn: “Cái áo này mới mua đấy!”

Diệp Lang Đình vờ như không nghe thấy, bước chân không ngừng lại, ôm cô vào thang máy. Ôm người bọc kín vào phòng tắm tắm rửa, lăn qua lăn lại như thế làm Yến Nhuỵ Tiêu cũng mệt rồi, đầu vừa chạm xuống gối thì đã thiếp đi ngay.

Một đêm ngon giấc nhưng sang ngày hôm sau vẫn bị Diệp Lang Đình gọi dậy. Cô không tình nguyện lắm: “Mới sáng sớm ra anh làm gì thế?”

Bình thường Yến Nhuỵ Tiêu toàn ngủ bù vào buổi sáng. Diệp Lang Đình có việc thì đi làm, không có thì tự mình ở trong phòng sách, phòng khách, phòng ngù…không để ý tới cô. Nhưng hôm nay lại hiếm có phá vỡ giấc mơ đẹp của cô, mười giờ đã gọi người dậy: “Đền váy cho em.”

Sau khi nghe xong cô mới tỉnh táo, buộc bừa tóc lên sau đó từ từ bò dậy khỏi giường rồi đi rửa mặt một cách không có tinh thần. Tới khi ngồi xuống bàn ăn chậm rãi cắn sandwich thì cuối cùng cô cũng phản ứng lại.

“Sao lại phải vội thế?” Sandwich Yến Nhuỵ Tiêu vừa cắn chưa kịp nuốt, hỏi vừa moe hồ không rõ ràng vừa gấp gáp.

Diệp Lang Đình ngẩng đầu nhìn người hai má phồng lên và đôi mắt trợn tròn, mái tóc xù thì không nhịn được cười: “Dạo này chỉ có hôm nay là có thời gian thích hợp thôi.”

Thế này là phải bận rồi: “Đi làm gì?” Yến Nhuỵ Tiêu nuốt đồ ăn trong miệng xuống nghiêng đầu hỏi.

Nhưng anh lại không trả lời mà chỉ nói: “Hai hôm nay em tranh thủ thời gian chọn vài món đồ muốn mang theo để trước cửa là được, anh gọi người tới xử lý.”

Yến Nhuỵ Tiêu biết rằng có hỏi nữa thì cũng chẳng có đáp án nên không hỏi thêm, chỉ gật đầu. Uống xong ly cà phê thì ra ngoài cùng với anh.

Họ tới sớm quá nên trong trung tâm thương mại không có bao nhiêu người. Yến Nhuỵ Tiêu lượn hai vòng cũng không có hứng, vừa định đề nghị về nhà thì điện thoại của Diệp Lang Đình vang lên, là Lý Côn gọi.: “Ngài Diệp, Louis gọi ngài về Hậu Sơn một chuyến.”

“Được rồi.” Anh cũng chẳng có ý kiến gì với tần suất hẹn gặp của Louis gần đây, Diệp Lang Đình báo vị trí của mình kêu anh ấy tới đón.

Vừa tắt điện thoại vừa dẫn cô đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, tự mình tiễn cô lên xe, kiểm tra xe một lượt. Tiện tay điều chỉnh ghế ngồi giúp cô sau đó tắt dây an toàn, cuối cùng mới yên tâm đóng cửa xe lại dặn cô: “Về nhà nhớ thu dọn đồ đạc đóng gói kỹ.”

Giọng nói của anh rất bình thản giống như ngày thường nhưng kỳ lạ thay trái tim của Yến Nhuỵ Tiêu cứ đập mạnh. Cô cứ nhìn anh chằm chằm không cả chớp mắt: “Khi nào thì anh về?”

Diệp Lang Đình đứng ngoài cửa xe, nhìn cô qua khung cửa sổ ô tô: “Muộn một chút.”

“Em hỏi anh là khi nào mà?” Yến Nhuỵ Tiêu truy hỏi đến cùng, xe của Lý Côn quẹo vào từ đằng trước, đèn xe bật lên hai ánh đèn pha sáng choang, đậu xe trong bãi để xe dưới tầng hầm yên tĩnh chiếu sáng cả một bãi đậu vắng vẻ. Cô hơi sốt ruột.

Diệp Lang Đình bước một bước về phía trước thò tay vào trong cửa xe đặt tay sau ót của cô. Khoảng cách giữa hai người được rút ngắn vô hạn, đầu tiên là một nụ hôn nhẹ sau đó anh cong môi cười: “Đừng sợ.” Bàn tay từ từ xoa đỉnh đầu của cô, nhìn thấy vành mắt hơi ửng đỏ của cô: “Đã sắp xếp ổn thoả rồi, em chờ điện thoại nhé.”

“Em đợi anh.” Yến Nhuỵ Tiêu không dám chớp mắt, sợ rằng nước mắt lăn xuống.

Anh vẫn đang cười: “Dì cũng nhớ em, về thì ở cùng dì nhiều vào, sau đó đợi anh.”

Dòng thời gian thoáng chốc được kéo dài thêm, Yến Nhuỵ Tiêu giơ tay bám lên cổ anh, vùi đầu vào trước ngực anh không nói chuyện. Diệp Lang Đình cử động trước, hôn lên vành tai của cô sau đó lùi về sau một bước: “Trên đường về nhà lái xe cẩn thận."

Yến Nhuỵ Tiêu bị buông ra, thấy anh đi về phía chiếc xe rỗng đằng sau họ, tự mình đập vào cửa xe đóng kín của đối phương.

Cửa sổ từ từ hạ xuống lộ ra khuôn mặt thường thấy ở bên cạnh Louis. Diệp Lang Đình đã biết từ lâu rồi, tay chống lên khung cửa hơi hơi cúi người: “Người anh em, theo dõi nữa thì vô vị lắm. Theo sát chiếc này này.” Anh chỉ vào xe mà Lý Côn đậu đang đợi ở bên cạnh. “Đều là người nhà cả, phải hiểu lẫn nhau chứ.” Sau đó đứng thằng vẫy tay với xe đằng trước ra hiệu cô đi trước đi.

Đích thán Diệp Lang Đình nói thì dù cho mấy người này gan lớn cũng không dám phản đối, chỉ có thể mở trừng mắt nhìn chiếc xe đạp ga trước mặt, cùng lúc quẹo rời đi thì một chiếc xe khác từ bên cạnh đi theo. Chiếc xe này họ quen mắt, là Booker.

Sau khi Booker đi theo thì Diệp Lang Đình cúi đầu chỉnh lại đồ tây, sau đó quay người lên xe. Lý Côn khởi động xe, hai chiếc xe cũng đi theo chuẩn bị quay về Hậu Sơn. Từ trung tâm thương mại tới Hậu Sơn chỉ mất mười phút, cả đường đi hai người không nói với nhau câu nào, Lý Côn nhìn qua gương chiếu hậu mấy lần rồi rời tầm mắt đi.

Hàng cây ven đường ở Hậu Sơn không còn ngổn ngang như hai ngày trước anh tới nữa rồi, bây giờ đã quay lại hàng lối có trật tự trông như lô hàng sản xuất trên cùng một dây chuyền. Diệp Lang Đình nhìn một cái không có hứng thú, anh nghe thấy Lý Côn cuối cùng cũng lên tiếng sau khi do dự suốt quãng đường: “Anh, em có một câu hỏi.”

Không để ý tới sự lưỡng lự nghi ngờ trong giọng nói của anh ấy, ngài Diệp nhìn về phía sườn mặt của anh ấy ra hiệu bảo anh ấy hỏi.

“Kể từ ngày đầu tiên đi theo anh, khi mà em hỏi anh sao lại giỏi thế thì anh đã nói chủ yếu là dựa vào độ tàn nhẫn, ai cũng có thể trở thành bàn đạp của anh.” Tay của anh ấy siết chặt vô lăng, lấy dũng khí nhìn người đàn ông mặt không hề thay đổi ở ghế sau qua gương chiếu hậu. “Kể từ ngày đó tới nay, em vẫn được giữ lại là vì tình bạn hay là vì em vẫn có có ích với anh?”

Anh, vì để trở thành ngài Diệp như ngày hôm nay, anh đã đi trên con đường “phật chặn giết phật, thần chặn giết thần*” này. Đến ngày hôm nay em chỉ muốn biết, là vì em có ích hay là có những phút giây anh thừa nhận Lý Côn là người anh em của anh xuất phát từ đáy lòng.

*ý nói không ai có thể ngăn cản làm điều gì. Câu nói bắt nguồn thiền sư Phật giáo, ban đầu vốn có nghĩa “Phật tới thì giết Phật, quỷ tới thì giết quỷ.”, giờ đây người ta thường giải nghĩa là: không ai có thể ngăn cản bạn làm điều gì đó. Tôi muốn làm một chuyện, không một ai có thể ngăn cản được tôi, thần chặn tôi, tôi giết thần, Phật chặn tôi, tôi giết Phật.

Biệt thự của Louis đã ở ngay đằng trước, từ từ hiện rõ. Đương nhiên Diệp Lang Đình biết cuộc gặp mặt hôm nay lành ít dữ nhiều, hai hôm nay Louis cứ sai người đi theo anh và cũng lần đầu tiên Lý Côn nói thế này với anh. Vậy thì cho dù ngay từ khi bắt đầu những suy nghĩ đó chỉ là dự đoán thì bây giờ cũng đã có thể kết luận được rồi.

Nhưng Diệp Lang Đình vẫn bình thản ngồi ở ghế sau, nhẹ nhàng cài cúc áo, sau khi xe đỗ lại thì giơ tay ra mở cửa rồi quay đầu lại nói: “Có nhiều người có giá trị mà.”

Anh dứt khoát đi xuống xe, tay đóng cửa lại, sải bước về phía cánh cửa nguy nga tráng lệ của Louis, đầu không hề ngoảnh lại. Trên quãng đường Diệp Lang Đình tới gặp Louis có nhớ lại từng lần tự mình đi trên con đường này mấy năm nay. Cảm xúc của từng thời gian chưa từng giống nhau, nhưng chưa từng có khoảnh khắc nào giống thế này nên anh cảm thấy hơi nực cười.

Ở cái nơi tiền bạc là cao nhất, mạng sống có biểu giá niêm yết, có người lại hỏi anh về sứng nặng của một tiếng “anh” này. Còn anh cũng ở cái nơi như vậy, ngông cuồng giữ lấy cái lương tâm để nói chuyện tình nghĩa với người anh em.

Nhưng thời gian để anh nói chuyện tình nghĩa quá ngắn, người đợi ở hành lang trực tiếp chặn lại: “Ngài Diệp, ngài Louis đã dặn dò phải kiểm tra xem ngài có mang theo hàng cấm hay không.”

Diệp Lang Đình bước về phía trước một bước, giơ tay lên. Cái được gọi là hàng cấm bao gồm cả súng và đạn trên người anh, thậm chí là thắt lưng trên lưng quần anh. Anh nhìn quanh một vòng, tất cả những người canh bên ngoài đều là những gương mặt xa lạ, còn Lý Côn vừa đưa anh tới đáy thì lại bị chặn ngoài cửa.

Viên đạn cuối cùng trên người bị lấy đi, cuối cùng anh có được quyền tiếp tục đi vào. Diệp Lang Đình không ngoảnh đầu lại tiếp tục đi về phía trước. Gió lướt qua góc áo sơ mi của anh, cuốn quanh bên người anh rồi nhẹ nhàng rơi xuống gót chân anh, không một ai có thể ngăn bước chân của anh được.

Louis đã đợi anh trong phòng khách một lúc, khi Diệp Lang Đình đẩy cửa bước vào thì phòng khách toả ra mùi thấp thoáng. Anh quay đầu nhìn về nơi tỏa ra, một nén nhang đã sắp cháy hết, anh đi về phía trước chám một nén nhang sau đó đứng cạnh lư đồng rồi gạt đầu: “Thưa ngài.”

“Tôi qua ta nằm mơ.” Louis nằm trên ghế nằm nhắm mắt lại rủ rỉ nói: “Cái tên cảnh sát mà năm đó chúng ta bắt được nói rằng mấy năm nay ông ta chưa từng nghĩ tới việc từ bỏ, bây giờ muốn ngóc đầu trở lại.”

Lời nói vang lên không có căn cứ gì, Diệp Lang Đình đứng ở một bên không dám tuỳ tiện đáp lời, chỉ nghe gã tiếp tục: “Thế là ta nhớ tới kể từ khi Vivian tới, chúng ta cứ như chọc phải tổ kiến vậy. Việc làm ăn của Hằng Sâm và Hoắc Lợi bị can thiệp, cuối cùng lũ cớm đã can thiệp vào. Cuối cùng mâu thuẫn nội bộ của chúng ta bắt buộc phải để cậu ra tay thì mới giải quyết F ở nơi đó, ngay cả thời gian đưa về để ta nhìn một cái cũng chẳng có.” Louis trợn mắt nhìn sang: “A Đình ạ, mấy năm nay, tính cảnh giác của mấy người trẻ các cậu cao hơn ta đấy.”

Bên ngoài cửa sổ có tiếng chim kêu đan xen với tiếng xào xạc của lá cây, phảng phất vào trong cửa sổ. Bầu không khí vốn dễ chịu lại chẳng thấy được một chút nào trong phòng khách. Diệp Lang Đình để tay ra đằng trước: “Thưa ngài, mấy năm nay chúng tôi đã là một con châu chấu trên dây từ lâu rồi.”

Louis đứng dậy đi đóng cửa sổ lại, sau đó tươi cười: “Tối ngày 7 tháng năm cậu ở đâu?”

“Cầu hoà ở nhà bạn gái.” Diệp Lang Đình tỉnh bơ.”

“Không phải cậu nói bận công việc ờ nơi khác à?” Louis truy hỏi đến cùng.

“Nhà bạn gái bị để ý tới rồi, dù có bận thế nào cũng phải về xem ra sao.” Diệp Lang Đình từ bị động thành chủ động.

Louis bị phản tướng nhất quân* vụt tắt nụ cười: “Diệp Lang Đình, từ lúc bắt đầu chia tay thì muốn gỡ sạch về cô ta tới bây giờ lại muốn nói cho cả thế giới biết về tình yêu này, chính vì mục đích là bảo vệ trọn vẹn cho cô gái đó. Cậu sợ cái gì chứ?”

*ý nói khi giành được ưu thế rồi, lúc đối phương không ngờ được thì đánh bại.

Cuối cùng cũng thẳng thắn rồi. Lý do mà tới bây giờ Louis vẫn khách sáo với anh chính là gã ta còn cảm thấy Yến Nhuỵ Tiêu có vấn đề, nhưng lại chưa từng nghĩ người đứng trước mặt đã đứng đối lập với gã ta từ lầu.

Diệp Lang Đình vẫn không đáp chỉ nghe gã ta lại hỏi: “Hoặc là cậu biết bao nhiêu về Yến Nhuỵ Tiêu?”

Không khí trong phòng thoáng chốc ngưng đọng, Diệp Lang Đình ngẩng đầu lên đối diện với gã ta.

Lần này Louis quyết tâm chiến thắng: “Cậu bảo vệ người như thế, nếu mà không dựa vào cậu thì ta chẳng còn cách nào gặp được cô ta cả. Thế nên là thiệt thòi cho cậu phải cùng đợi cô ta rồi, A Đình ạ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK