• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ lúc Yến Nhuỵ Tiêu bị thương hai lần, Diệp Lang Đình được hình dung qua lời của Lý Côn thế này “Bây giờ bạn mà muốn gặp ngài Diệp thì phải xem Vivian có lịch trình gì không.” Ngày nào anh cũng ở Bích Quế Viên, xử lý công việc xong là ở bên Yến Nhuỵ Tiêu, ai muốn gặp anh cũng chẳng nể nang mặt mũi.

Sau khi ngài Diệp không ra khỏi cổng, không bước khỏi nhà, giặt hỏng hai chiếc váy của Yến Nhuỵ Tiêu, lúc chỉnh ga giường làm vỡ dầu thơm có mùi mà cô thích nhất ở tủ đầu giường, Yến Nhuỵ Tiêu không tài nào chịu được nữa: “Diệp Lang Đình, có phải là anh đang báo thù không?”

“Anh đền cho em.” Thái độ của anh rất tốt ấy thế nhưng không còn kiên nhẫn tiếp tục thu dọn tàn cuộc nữa, anh ngồi trên ghế vắt chân cúi đầu cầm điện thoại đung đưa sau đó tiện tay vứt điện thoại xuống nhìn cô.

Yến Nhuỵ Tiêu vùi trong sô pha bị dáng vẻ tiêu tiền như nước của anh làm không thở nổi bèn khinh thường: “Được rồi, bắt đầu từ bây giờ anh dừng tay được rồi đấy.” Nào dám bắt anh đền, ngài Diệp chưa bao giờ mua bán thua lỗ.

Anh vẫn còn muốn nói gì đó nhưng tiếng chuông cửa cắt ngang. Rõ ràng anh đang đi về phía Yến Nhuỵ Tiêu nhưng rồi rẽ sang mở cửa.

“Ai thế?” Cô đang thoải mái trên sô pha, lười biếng không muốn di chuyển. Người mà Diệp Lang Đình tiếp đón đếm trên đầu ngón tay, sợ người tới chỉn chu quá nên trong lòng cô đang tính xem có cần chuyển chỗ không.

“Dì Trương.” Giọng anh thản nhiên.

Lời vừa dứt, anh bấm vào chức năng mở khoá cửa nhưng không có tiếng giao nhiệm vụ cho dì Trương, cũng không có sự nhiệt tình lúc mang cơm sang thường ngày của dì. Chỗ ngoài cửa rơi vào sự tĩnh lặng, sau đó là tiếng bước chân di chuyển tới phòng khách của Diệp Lang Đình, anh không đóng cửa nhưng cũng không ra lệnh gì với người tới. Yến Nhuỵ Tiêu bị hoang mang bởi sự yên tĩnh này, chống người dậy men theo lưng ghế sô pha, cô nhìn sang người đằng sau Diệp Lang Đình, là Kanye.

Cô nhíu mày nhìn sang, nhưng sắc mặt Diệp Lang Đình không có thay đổi gì, nhìn có vẻ cũng không rõ tình hình. Từ sau lần trước hai người không vui vẻ, bây giờ cô cũng không thèm giữ vẻ hoà nhã hay vẻ mặt gì nữa. Yến Nhuỵ Tiêu liếc nhìn chỉ nhổm dậy ngồi thẳng, không nói câu nào.

Sau khi Kanye vẫn bị thương trên mặt đi vào cùng Diệp Lang Đình, nhìn thấy Yến Nhuỵ Tiêu một mình chiếm cả cái ghế sô pha thì lại cười cười. Yến Nhuỵ Tiêu trợn tròn mắt nhìn về phía Diệp Lang Đình vốn chẳng có thói quen tiếp đãi khách.

Anh từ cửa đi thẳng tới sô pha, ngồi bên cạnh cô sau đó quay đầu hỏi Kanye: “Anh tới làm gì?” Anh không chỉ không có vẻ tiếp đãi khách mà còn bất lịch sự, sau khi hỏi xong thì lại cúi đầu ấn vào màn hình điện thoại, chẳng thèm nhìn anh ta.

Yến Nhuỵ Tiêu ngồi sát bên cạnh anh nhưng vì đối tượng là Kanye nên quyết định không để ý tới vẻ bất lịch sự của ngài Diệp. Thậm chí lưng vô hình trung thẳng hơn một chút, tăng thêm vẻ kiêu ngạo “Không có việc gì anh tới nhà tôi làm gì”.

Kanye nhìn Yến Nhuỵ Tiêu, không lên tiếng. Đương nhiên cô biết ý nhưng không nói gì, địch không động thì ta cũng không.

“Trong ba người chúng ta, anh mới là người ngoài.” Anh làm xong việc trong tay, nhìn dáng vẻ định nói lại thôi của Kanye, trực tiếp liếc nhìn ra hiệu có chuyện gì mau nói.

Kanye thật sự có chuyện cần xin ngài Diệp, tối hôm kia, một tuyến vận chuyển Mexico của anh ta bị người ta làm đứt. Cảnh sát và chính phủ đã phong tỏa gần hết nhà máy của anh ta ngay trong đêm, đến cả người và tài liệu đều bị kẹt bên trong. Nếu như chỉ là một tuyến đường vận chuyển thì đã cây ngay không sợ chết đứng rồi, ấy thế nhưng vấn đề là tối hôm đó phía cảnh sát tới, đúng lúc đang vận chuyển một lô súng đạn và một lượng lớn thuốc phiện, cũng xem như nhân chứng vật chứng đầy đủ.

Quá nhiều người làm công việc này ở Mexico nên đã thành quy tắc thâm niên bất thành văn rồi. Khi đó Kanye dựa vào tiền của Louis, khi nhập trú mạnh mẽ thì lại không được khả quan nữa. Louis ngăn cản mấy lần, thậm chí còn mắt nhắm mắt mở. Louis thấy anh ta đúng là kiếm được chút tiền, mặc dù vẫn không đồng ý nhưng thái độ đã dịu hơn một chút, chỉ nói rằng sau này nếu như có bất cứ vấn đề gì thì tự anh ta gánh vác.

Với hình hình bây giờ, ngoại trừ phải đền rất nhiều hàng hoá và người của mình ra, tin tức về tuyến đường này của Kanye đã bị lộ, một số người thuộc chính phủ bị liên lụy, đồng thời cũng có rất nhiều kẻ bán mạng làm nghề này phải trả giá đắt đều muốn mạng của anh ta. Lần này, anh ta được gọi là tiền mất tật mang.

Lần này anh ta tới tìm Diệp Lang Đình chính là muốn nhờ anh ra mặt hoà giải. Người có bản lĩnh này chỉ có Diệp Lang Đình.

Còn ngài Diệp chỉ lặng im nghe anh ta nói, bàn tay bao lấy tay Yến Nhuỵ Tiêu, ngón cái lướt qua mu bàn tay của cô. Anh giống như đang nghe kể chuyện, chờ Kanye nói ra thỉnh cầu vẫn không có thái độ gì.

Kanye nhìn sườn mặt của anh khom lưng nói với vẻ tự mỉa: “A Đình, anh cũng biết bây giờ chỉ có anh và Louis mới có bản lĩnh này.” Ánh mắt anh ta gấp gáp tìm kiếm anh, càng khom lưng xuống: “Nhưng mấy ngày trước cha mới thả tôi ra, bây giờ tôi mà đi cầu xin ông ấy…”

Anh ta nói được nửa lại thôi nhưng họ đều rõ. Louis là hạng người gì, cho dù là hạng người người gì thì gã cũng là một thương nhân trời sinh. Thương nhân tung hoành chiến trường, sừng sững không đổ từng ấy năm là dựa vào cái gì? Là ý chí thủ đoạn và lòng dạ độc ác. Ban đầu đã hứa thì không thể hồi chuyển được nữa, chưa kể người đợi được cứu hôm nay là Kanye, người mà mấy hôm trước mới thông đồng với người ngoài lừa gã.

Yến Nhuỵ Tiêu cũng di chuyển ánh mắt về phía Diệp Lang Đình, anh vẫn không nói gì như thể cố tình để Kanye khom lưng chờ đợi. Anh vẫn không ngước mắt lên, trong không khí có một chiếc máy ủi đất cực lớn, nó ép một chút khí thế của Kanye xuống đất từ lúc vào cửa rồi lại nhấn xuống vừa nặng nề vừa chậm rãi.

“Tôi biết suy nghĩ của anh, nhưng A Đình, dù sao cũng là anh em cả.” Sự hăng hái của anh ta bị đè xuống nhưng cuối cùng vẫn nói vào chuyện chính: “Mấy ngày trước là do tôi suy nghĩ không thấu đáo, sau đó thuộc hạ mới gửi bằng chứng phẫu thuật phá vết bớt thời trung học của Vivian cho tôi. Tôi cũng vì lo lắng cho nên mới thô lỗ như thế.” Anh ta quay đầu về phía Yến Nhuỵ Tiêu “Vì vậy hôm nay tôi tới đây cũng để nói câu xin lỗi với Vivian.”

Nghe thấy thế, bầu không khí im lặng tới mức chỉ còn lại tiếng thở của Diệp Lang Đình, đến cả Yến Nhuỵ Tiêu cũng ngây ra trong giây lát.

Như thể đã đoán được trước rằng nghe thấy câu này mới đổi được cái nhìn thẳng của ngài Diệp, cuối cùng anh cũng nhìn người tới một cái rồi bật cười: “Kanye, không ai tính đề toán bằng anh. Ở chỗ Vivian, những gì anh phải trả giá để xin lỗi ít hơn nhiều chỗ lão già.” Anh đang cười nhạo, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng nhưng ý tứ rất rõ ràng: “Thậm chí cái mạng này của anh cũng được giữ lại nhờ cô ấy. Hay nói cách khác đây là ân nhân cứu mạng của anh, anh nợ cô ấy, cả đời này không trả hết được đâu.”

Vì thế đừng tìm cách lấy sự tha thứ của cô ấy để đổi lấy lợi ích, ở chỗ Yến Nhuỵ Tiêu, Diệp Lang Đình không bao giờ có đường tắt chứ đừng nói là đường sống, anh là trạm gác nơi góc đỉnh núi hiu quạnh của cô.

Một người chặn cửa quan, nghìn người mở không được*. Ngài Diệp vẫn ngồi trên sô pha, cái tay không buông tay Yến Nhuỵ Tiêu, bóng lưng luôn thẳng tắp như viết một hàng chữ.

*Hình dung về địa thế hiểm trở, dễ phòng thủ khó tấn công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK